Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 141: Lôi Tiêu tự vả mặt




Sau khi ăn xong, ba người bước ra khỏi phòng riêng.

Khi Lục Thừa Châu trả tiền, Cố Tứ có chút không thoải mái, như thể đột nhiên có một người xuất hiện muốn cùng cậu ta giành chị gái của cậu ta.

A, cảm thấy hơi khó chịu.

Nhìn sang bên cạnh thấy chị cậu ta đang nghe điện thoại, Cố Tứ lịch sự lên tiếng với Lục Thừa Châu: “Cảm ơn, tôi đi mua macaron và trà sữa cho chị tôi.”

Nói xong, quay người lại hai tay cho vào túi quần bước ra ngoài, dáng vẻ nhỏ nhắn vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Rất giống Cố Mang.

Lúc đó nữ sinh ra khỏi phòng riêng thì nhận được một cuộc gọi, bên trên ghi chú là ông ngoại.

Cô đứng bên cạnh một cách hờ hững, mắt cụp xuống, mũi chân lười biếng đá vào mặt đất.

“Cố Tứ ở đây với con, chiều mai con sẽ đưa nó gặp mọi người.” Giọng cô thấp và trầm: “Biết rồi thưa ông ngoại, không có gì thì tắt máy nhé, đang ở ngoài.”

Thấy cô tắt điện thoại, Lục Thừa Châu lên tiếng, giọng nói trầm ấm: “Ngày mai có việc gì sao?”

Giữa lông mày tinh tế của Cố Mang có chút lạnh lùng, đôi môi mỏng mím lại, lộ ra vẻ cứng rắn: “Sinh nhật em họ, ngày mai nhất định phải đi.”

Phiền.

Hai người nói chuyện, đi ra khỏi Thiên Hạ Cư.

Đến cửa, gặp Lục Thượng Cẩm và Tần Duệ bọn họ, đến đây để tổ chức một bữa tiệc.

Lôi Tiêu cũng ở bên trong, thấy gương mặt rõ nét đó của Cố Mang, nhíu mày.

Ông ta còn tưởng rằng cô đã quay MV cho Thịnh Thính, có chút danh tiếng thì sẽ biết quý trọng, kết quả lại còn lăn lộn cùng một chỗ với những người không ra gì!

Ông ta theo thói quen định mở miệng mắng cô.

“Thiếu gia Lục.” Tần Duệ bỗng nhiên gọi với giọng rất kính trọng.

Nghe thấy, lời định nói của Lôi Tiêu dừng lại bên môi.

Tần Duệ đang gọi ai vậy?

Lục Thừa Châu nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía Lục Thượng Cẩm, giọng nói trầm thấp: “Chú Lục.”

Mặt Lôi Tiêu đột nhiên biến sắc.  

Ai cũng biết rằng mặc dù Lục Thượng Cẩm đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục ở Bắc Kinh vì lý do không rõ, nhưng ông ta vẫn luôn là người của nhà họ Lục, không ai dám chọc giận ông ta.  

Người đàn ông này gọi là Lục Thượng Cẩm chú Lục. 

Thái độ tôn trọng như vậy của Tần Duệ khi gọi Lục thiếu gia là dành cho anh ta sao?!  

Người đàn ông đi cùng với Cố Mang, anh ta là người của nhà họ Lục sao?!  

Tần Duệ chào hỏi với Lục Thừa Châu, rồi lại nhìn về phía Cố Mang, mỉm cười lịch sự: “Cô Cố.”  

Tuy thái độ không tôn kính bằng Lục Thừa Châu, nhưng đã hạ thấp rất nhiều.  

Thân phận của Tần Duệ, toàn bộ Minh Thành không ai không kiêng dè, là một thế hệ trẻ được chiều chuộng trong nhà họ Tần ở Bắc Kinh, lại có thái độ như vậy với một cô gái trẻ?!  

Lôi Tiêu liên tiếp bị sốc, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, trong lòng càng hoảng sợ, toàn thân lạnh toát, máu như đông lại.  

Nhà họ Tần và Cố Mang có quan hệ gì?

Liệu ông ta không được thăng chức lúc đó, thật sự là vì đã chọc giận Cố Mang? 

Lục Thượng Cẩm gật đầu với Lục Thừa Châu, nhìn về phía Cố Mang: “Cố Tứ đâu?”  

Lão Tống nói Cố Tứ đã nghỉ phép để trờ về, sao không thấy người?  

“A, cháu ở đây, chú Lục.” Cố Tứ mua trà sữa và macarons về, còn tốt bụng mang về cho Lục Thừa Châu một cốc nước. 

Bỗng nhiên nhìn thấy Lôi Tiêu trong đám đông, cậu ta ngẩn người, lên tiếng: “Cậu.”

Lôi Tiêu nghe thấy Cố Tứ gọi mình một tiếng cậu, cứng đờ vài giây, nhìn qua, miễn cưỡng cười: “Cố Tứ.”  

Cố Tứ chưa trưởng thành, gương mặt tinh xảo giống Cố Mang, đặc biệt là khí chất, càng giống đến tám chín phần.  

Cậu ta đi đến bên cạnh Cố Mang, đưa trà sữa cho cô: “Một cốc xoài, một cốc dâu, chị chọn một cái.”  

Lục Thừa Châu nhận một cốc dâu, cắm ống hút xong mới đưa cho Cố Mang, còn mình thì cầm cốc xoài.  

Cố Tứ thấy Lục Thừa Châu cắm ống hút cho chị mình, mắt âm thầm trợn trắng.  

Lại bị cướp công rồi!  

Những quan chức đứng bên Lục Thượng Cẩm đều là những người tinh tường nhìn mặt đoán ý.

Thấy hai anh em một người quen với thiếu gia nhà họ Lục, một người gọi Lục Thượng Cẩm là chú, trong lòng đều nắm chắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.