Cố Tứ nhanh chóng bóc vỏ quýt, đưa cho Cố Mang, thế vào quả vừa lột được một nửa trong tay cô.
Cố Mang nhướn mày.
''Không quen Khương Thận Viễn?" Ông cụ cân nhắc mấy chữ này, hai mắt tinh tường nhìn Cố Mang: "Vậy nhà họ Lục và nhà họ Tần ở Bắc Kinh có quen biết nhau không?"
Cố Tứ híp mắt, trước đó nói nhiều như vậy, thì ra trọng điểm là ở đây.
Đáy mắt Cố Mang nặng nề tối đen, bóc vỏ quýt ném vào trong miệng: "Có.''
Những người khác không biết nhà họ Lục và nhà họ Tần là ai.
Nhưng nếu nhét thêm hai chữ Bắc Kinh vào phía sau thì ông cụ lại đặc biệt chỉ ra, chắc chắn không phải là gia đình bình dân có địa vị thấp.
Con bé Cố Mang này bây giờ lăn lộn tốt như vậy sao?
Thậm chí còn xuất hiện trong MV của một người nổi tiếng như Thịnh Thính.
Lúc trước bọn họ còn cho rằng cái loại khiến người ta đau đầu như Cố Mang không có bố mẹ che chở thì không chừng ngày nào đó sẽ phạm tội rồi tiến vào bên trong cục cảnh sát.
Không ngờ cô lại leo lên quyền quý ở Bắc Kinh.
Ông cụ thấy cô thừa nhận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu càng thêm hoà nhã: "Cố Mang, nhà họ Lục và nhà họ Tần đều là nhà giàu nức tiếng, con cũng có thể giúp đỡ con bé nhà họ Mạnh kia, nhưng cậu của con và con cũng có quan hệ huyết thống, người một nhà quan trọng nhất là giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau."
Có nhà họ Lục và nhà họ Tần hỗ trợ, nhà họ Lôi bọn họ ở thế hệ Lôi Tiêu nhất định sẽ có tương lai rộng mở, làm rạng danh tổ tông.
Cố Mang nhấc mí mắt lên, dưới đáy mắt vừa đen vừa sáng, mang theo vẻ lạnh lẽo, chậm rãi lặp lại: "Quan hệ huyết thống, hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau..."
Giọng điệu của nữ sinh vô cùng bình tĩnh, không nghe ra một chút ý nào khác.
Nhưng không hiểu sao ông cụ lại cảm thấy khuôn mặt già nua trở nên nóng hổi khi bị ánh mắt kia của cô nhìn đến, nói một cách yếu ớt: "Cố Mang, đừng trách cậu con chỉ nhận nuôi Cố Âm, không quan tâm đến con và Cố Tứ, tiền lương của cậu con không cao, nuôi một mình Cố Âm cũng đã là cố hết sức rồi."
Cố Mang nhàn nhạt ừ một tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì.
Một quyền đánh vào bông vải, ông cụ bị thái độ này của cô làm cho dở ông dở thằng, trong ngực tức giận.
Lôi Tiêu cũng hiểu, theo tính cách của Cố Mang, quan hệ giữa bọn họ không dễ dàng hòa hoãn lại như vậy, chỉ có thể từng chút từng chút.
Tuyệt đối không thể buông lỏng sợi dây liên kết giữa nhà họ Lục và nhà họ Tần.
Ông ta nói: "Bố, hôm nay là sinh nhật của Lôi Tông, đừng nói những thứ này nữa, chúng ta nói đến chuyện khác đi, Lôi Tông rất thích Thịnh Thính, Cố Mang, con xin một chữ ký cho em trai đi."
"Chị Cố Mang, em cũng muốn!"
Mấy đứa em họ đều vây quanh Cố Mang.
''Chị Cố Mang, chị dạy chúng em nhảy được không?"
"Em nói với mấy bạn học trong lớp rằng nữ chính trong MV của Thịnh Thính chính là chị họ của em nhưng bọn họ không tin, chị, em muốn chụp ảnh với chị rồi mang về cho bọn họ xem."
Mấy người thân thích cũng đi theo khen ngợi Cố Mang là nhảy đẹp mắt.
Cố Âm yên lặng ngồi bên cạnh, mặt mày cụp xuống, đáy mắt lạnh lẽo dọa người.
Nhà họ Lục, nhà họ Tần.
Lục Dương và Tần Dao Chi sao?
Loại thế gia quyền quý này, làm sao có thể đi làm việc cho Cố Mang chỉ vì hai tiểu bối.
……
Chạng vạng tối, người giúp việc vừa làm xong đồ ăn, Hạ Minh Châu cũng mang theo bánh ngọt đi vào nhà.
"Ông xã." Bà ta đi tới trước mặt Lôi Tiêu.
Lôi Tiêu đưa tay nhận lấy bánh ngọt, mời một nhóm người đến nhà hàng ăn cơm.
Trên bàn ăn, bà cụ Lôi mỉm cười hòa ái: "Cố Mang, ăn nhiều một chút, đúng rồi, bà ngoại vẫn chưa nghe con nói con ở trường học mới thế nào, không tiếp tục... chọc giáo viên tức giận chứ."
Bà cụ nói chuyện khá uyển chuyển.
Cố Mang gắp miếng sườn chua ngọt, hững hờ nghịch trong bát: "Cũng được."
"Bây giờ Cố Mang tốt hơn trước kia nhiều, nhảy múa còn tốt, đều lên hot search, dáng dấp còn xinh đẹp như vậy."
''Đúng vậy.''
Mấy đứa con gái nhà họ Lôi thay nhau khen ngợi.
Một người dượng mỉm cười nhìn cô: "Cố Mang, học tập ở trường học có tốt không? Thành tích thế nào? Trung học Minh Thành chính là một ngôi trường tốt, lúc trước em gái con cũng muốn thi vào nhưng lại không thi đỗ.''