Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 147: Vả mặt thân thích cực phẩm




"Thành tích ấy à." Cố Mang cười khẽ một tiếng: "Rất kém, mỗi lần đều xếp thứ nhất từ dưới đếm lên toàn khóa."

Cánh tay nữ sinh chống trên bàn ăn, trong tay cầm đũa, cổ tay rủ xuống tự nhiên, nhìn bọn họ, đôi mắt đen kịt giống như đầm sâu vừa lạnh lẽo vừa quỷ quái.

Bầu không khí rơi vào trong im ắng quỷ dị.

Cố Âm nghe thấy thành tích của Cố Mang, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, cười nói: "Tuy rằng thành tích mỗi lần của chị ấy toàn là điểm 0, nhưng chị ấy rất nổi tiếng ở trong trường bọn con, còn là biên đạo nhảy của Thịnh Thính, không cần dựa vào thành tích học tập, không giống bọn con."

Mấy thân thích miễn cưỡng cười một tiếng, ánh mắt lại không che giấu được vẻ ghét bỏ.

Chỉ có học tập tốt, thi đại học có thành tích tốt, vào một trường đại học trọng điểm thì đó mới là con đường tốt nhất.

Cả ngày Cố Mang không làm chuyện chính, chỉ chơi đùa lung tung.

Đứa nhỏ Cố Âm này học tập tốt như vậy, tại sao lại có một người chị lần nào cũng thi 0 điểm chứ.

Còn tưởng rằng Cố Mang có triển vọng, không ngờ vẫn kém hơn Cố Âm, chẳng trách sao bên nhà họ Cố bất công, giao toàn bộ tài sản cho Cố Âm.

Có điều cô ăn con ngỗng toàn tập như vậy nhưng tại sao lại không bị trường học đuổi học.

Trung học Minh Thành mà cũng muốn loại thành tích này à?

Chú kia hỏi: "Cố Mang, với thành tích này của con thì làm sao vào được trường trung học Minh Thành vậy? Nếu như có cách, có thể sắp xếp cho em gái Kì Kì của cháu vào học không"

Gia thế của nhà họ Lục và nhà họ Tần mạnh như vậy, muốn một suất từ một trường học cũng chỉ là chuyện của một câu nói.

Từng đôi mắt đều đổ dồn hết về phía Cố Mang.

Lôi Tiêu và Cố Âm vẫn luôn tò mò việc này, Cố Mang đã theo Mạnh Kim Dương vào trường học như thế nào.

Cố Mang cười nhạt, bàn tay trắng nõn xinh đẹp chống cằm, âm thanh hững hờ: "À, con có hộ nghèo, lại là trẻ mồ côi, là đối tượng xóa đói giảm nghèo trọng điểm của quốc gia, được chính phủ sắp xếp."

Đôi đũa trong tay của một đám người đều hơi run lên.

Lời này giống như một bàn tay tát vào mặt bọn họ, đau rát.

Lúc trước không một gia đình nào trong số bọn họ chịu nhận nuôi Cố Mang và Cố Tứ, mà ai cũng chỉ muốn cướp Cố Âm.

Chẳng qua hai cụ già nhà họ Lôi đè ép ở phía trên.

Cuối cùng Cố Âm bị Lôi Tiêu đưa đi, một đống tài sản của nhà họ Cố, ngoại trừ nhà cửa thì toàn bộ vốn lưu động đều vào túi Lôi Tiêu.

Nếu như không phải Cố Mang có thể kiếm tiền tự nuôi chính mình thì chẳng biết bây giờ cuộc sống ra sao.

Bây giờ bọn họ lại còn yêu cầu Cố Mang giúp đỡ.

Cố Tứ nhìn lướt qua một vòng trên bàn cơm, thấy sắc mặt khó coi của đám người này, nín cười.

……

Cơm nước xong xuôi.

Cố Mang đút hai tay vào túi, biếng nhác uể oải đứng trước mặt hai cụ già nhà họ Lôi: "Ông ngoại, bà ngoại, con còn có việc, đi trước đây."

Ông cụ Lôi đứng lên: "Ông ngoại tiễn con.''

Đi tới cửa.

Ông cụ dừng lại, nghiêng người nhìn Cố Mang, chậm rãi mở miệng: "Ông ngoại biết con có oán giận, nhưng con cũng đừng trách cậu con, từ nhỏ con và Cố Tứ đã không nghe lời, cậu con vất vả lắm mới đi lên được con đường làm quan, mang theo các con thì không đảm đương nổi mạo hiểm."

Cố Tứ đứng một bên, trong tay cầm điện thoại di động, đang chơi game, bỗng nhiên phì cười ra tiếng: "Chị, chị xem người này thật ngốc, tốc biến đâm vào tường."

Ông ngoại nói chân thành như vậy, cậu ta cũng cảm thấy cậu ta và chị mình không hợp tình hợp lý.

"Cố Tứ, cố gắng học tập, đừng chơi điện thoại di động thường xuyên, không tốt cho mắt." Vẻ mặt ông cụ hiền từ ôn hòa, lập tức nhìn về phía Cố Mang, tiếp tục nói: "Nếu như con quen biết người nhà họ Lục và người nhà họ Tần thì cho cậu con trò chuyện nhiều một chút, cậu con được thăng chức thì người một nhà chúng ta cũng đều có mặt mũi."

Trên mặt Cố Mang không có biểu cảm gì, mặt mày cúi thấp xuống, khóe miệng cười khẩy như có như không.

Không biết cô có nghe lọt hay không, ông cụ còn đang muốn nói thêm gì đó.

Điện thoại của Cố Mang vang lên.

Cô lấy ra khỏi túi rồi nhận máy, dừng lại vài giây, thấp giọng: "Lập tức ra ngay.''

Chỉ nói một câu rồi cúp máy.

Ông cụ nhìn cô: "Bạn tới đón con à?"

Cố Mang gật đầu, cất điện thoại vào túi rồi ngước mắt lên: "Ông ngoại, con đi trước."

"Chờ đã." Ông cụ lấy ra một ngàn tệ từ trong túi áo đồ Đường: “Mấy cái này là để con mua ít đồ cho con và Cố Tứ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.