Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 149: Có thể động thủ thì tuyệt đối không nói chuyện vô nghĩa




"Anh muốn ở bên chị tôi thì phải đối xử tốt với chị tôi hơn cả tôi!" Cố Tứ thu hồi nụ cười, đôi mắt phân chia đen trắng rõ ràng kia nhìn anh ta, tỏa ra vẻ lạnh lẽo không phù hợp với tuổi tác: "Không được chọc chị ấy tức giận, không được bắt nạt chị ấy."

Lục Thừa Châu ừ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra được gì, cúi đầu mở miệng nói: "Biết rồi."

"Đừng chỉ biết rồi." Cố Tứ vẫn nhìn anh ta chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị: "Tôi đang huấn luyện, ngày mai phải đi rồi, tôi biết anh rất lợi hại, là người thừa kế đã được quyết định trong nhà họ Lục, nhưng trong mắt tôi, nhà họ Lục cũng chẳng có gì ghê gớm, nếu như để tôi biết anh bắt nạt chị tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."

Lục Thừa Châu nhìn cậu ta.

Bạn nhỏ nói rất chậm, rất có sức uy hiếp, ánh mắt rất tàn nhẫn, giống như một con sói nhỏ, kiêu căng khó thuần.

Giống Cố Mang đến tám chín phần.

Tự cao tự đại.

Lần đầu tiên nghe người ta nói, nhà họ Lục cũng chẳng có gì ghê gớm.

Đứa em trai này của Cố Mang cũng không tệ.

Người đàn ông khẽ nhếch đôi môi mỏng: "Được, sau này những chuyện của cậu cứ giao cho tôi làm."

Lúc này Cố Tứ mới thu hồi thái độ thù địch lại, nhưng vẫn luôn có cảm giác khó chịu khi cải trắng nhà mình bị heo ủi: "Còn nữa, chị tôi rất thích ngọt, lúc tâm trạng của chị ấy không tốt thì cho chị ấy một viên kẹo là được."

Lục Thừa Châu biết rõ cô gái rất dễ dỗ dành.

Cố Tứ nói xong, có chút tức giận, cũng có chút không cam lòng, ôm chân, trong miệng lẩm bẩm: "Nếu không phải tôi thấy chị tôi ngầm đồng ý cho anh chạm vào chị ấy thì vừa rồi anh dám sờ tay chị tôi còn phải hỏi trước xem súng của ông đây có đồng ý hay không!"

Lục Thừa Châu không nghe rõ cậu ta nói cái gì, nhưng sự khinh bỉ của bạn nhỏ đã nói cho anh ta biết đó không phải là lời gì tốt lành.

Nhướn mày, không mở miệng.

Cố Tứ bưng nước anh ta đã rót, uống một ngụm lớn để dập lửa.

Lục Thừa Châu nhìn về phía phòng ngủ chính, Cố Mang vẫn chưa bước ra.

Ánh mắt anh ta dừng trên người Cố Tứ, thuận miệng hỏi: "Huấn luyện ở Thú doanh có hài lòng không?"

Nhắc tới huấn luyện bên kia, ánh mắt Cố Tứ rất khinh thường: "Thì cũng vậy."

Ngoại trừ sức mạnh thân thể bị hạn chế thì trong Thú doanh cũng không làm khó được cậu ta.

''Có muốn đổi chỗ khác không?''

Điện thoại bên cạnh vang lên, Lục Thừa Châu cầm lên trả lời tin nhắn.

Đáy mắt Cố Tứ suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Có chỗ nào tốt không?"

Lục Thừa Châu cũng không ngẩng đầu lên: "Căn cứ huấn luyện Bò Cạp Đỏ, dám đi không?"

Ở Thú doanh hơn một tháng, không phải bạn nhỏ chưa từng nghe nói đến nơi này.

Cố Tứ nghe vậy, khó tin trừng to mắt, trong mắt mơ hồ có sự hưng phấn: "Anh muốn đưa tôi sang đó?"

Đây chính là bộ đội đặc chủng thần bí nhất của nhà họ Lục, bên trong là một đám ma quỷ chân chính, phàm là ai từng giao thủ ở trước mặt bọn họ thì đều nói ở trước mặt bọn họ cũng chỉ có đường trốn, hơn nữa bạn sẽ không thể nhìn thấy ngay cả cái bóng của bọn họ, không biết lúc nào thì bị bọn họ giết chết.

Lục Thừa Châu thấp giọng ừ một tiếng, trả lời tin nhắn của Hạ Nhất Độ, đặt điện thoại xuống rồi ngước mắt lên: "Ngày mai không cần quay về Thú doanh, tôi sẽ cho người đưa cậu đến Bò Cạp Đỏ."

"Bò Cạp Đỏ?" Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh nhạt của Cố Mang đột nhiên vang lên.

Hai người nhìn qua.

Nữ sinh bước ra khỏi phòng, mặc áo thun lớn màu đen, cổ áo rộng thùng thình, không giống với áo ngủ kín không kẽ hở ngày hôm qua.

Cầm khăn mặt lau tóc, trong con ngươi đen kịt lạnh lẽo.

Làn da rất trắng, các đường nét trên gương mặt mờ mịt hơi nước, bắt mắt cực kỳ.

Còn có thể trông thấy mạch máu màu xanh nhạt trên cổ.

Lục Thừa Châu híp mắt nhìn.

Xinh đẹp.

Cố Tứ gật đầu: "Chị, em đã từng nghe đến nơi Bò Cạp Đỏ này ở Thú doanh, vô cùng lợi hại, Thú doanh không có gì khó khăn đối với em, em ở lại cũng chỉ lãng phí thời gian."

Cố Mang ngồi xuống sô pha, không chút để ý vểnh chân bắt chéo, lời ít ý nhiều: "Ừm, đi rồi cũng đừng cậy mạnh.''

''Biết rồi chị!" Cố Tứ nghe thấy Cố Mang đồng ý thì càng hưng phấn hơn.

Chờ đến khi cậu ta lợi hại, nếu Lục Thừa Châu dám bắt nạt chị cậu ta, cậu ta có thể động thủ thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện vô nghĩa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.