Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 150: Chủ nhân của anh ta đưa vợ và con trai về?




Ngày hôm sau.

Trước khi Cố Tứ đi, Cố Mang lại cho cậu ta một bữa cơm trước lúc hành quyết, để cậu ta ăn no rồi mới lên đường.

Một câu lạc bộ cao cấp ở vùng ngoại ô, trang trí rất khiêm tốn.

Hai tay Cố Mang đút túi, đứng ở cửa câu lạc bộ, hơi cụp mắt, ánh mắt thờ ơ.

Cô đã từng tới đây, lần trộm ảnh kia cô đã đánh thuộc hạ của Lục Thừa Châu rất thảm.

Đuôi mắt nữ sinh lộ ra vài phần tà khí, khóe miệng như cười như không, vừa điên cuồng vừa hoang dã.

Lục Thừa Châu dẫn theo hai chị em đi vào.

Lục Tam thấy chủ nhân của mình dẫn theo một cô gái và một đứa bé, cả kinh không nói lời nào.

Chủ nhân nhà anh ta có con trai lớn như vậy lúc nào?

Vợ cũng dẫn về?

Đứa bé này cũng phải sáu bảy tuổi rồi...

Ông chủ của anh ta đúng là im lặng làm việc lớn!

Lục Tam trừng mắt, lấy lại tinh thần, vội vàng cung kính nói: "Thiếu gia Lục."

Lục Thừa Châu dẫn Cố Mang ngồi xuống sô pha da màu đen, cánh tay vắt ngang tùy ý, lời ít ý nhiều giới thiệu: "Cô Cố và em trai, Cố Tứ."

Lục Tam thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải vợ và con trai.

Ông ta khẽ chào: "Cô Cố, thiếu gia Cố Tứ."

Lục Thừa Châu châm điếu thuốc, ngón tay thon dài rõ ràng kẹp lấy nó: "Lát nữa cậu dẫn Cố Tứ đến Bò Cạp Đỏ, sắp xếp huấn luyện viên cho cậu ta, để bên kia huấn luyện cho tốt."

Nghe vậy, Lục Tam và Lục Nhất đều ngẩn người, mắt nhìn Cố Tứ.

Nhỏ như vậy mà đưa đến bên kia Bò Cạp Đỏ, thân thể nhỏ bé chịu được sao?

Lục Tam nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chỉ hỏi: "Tướng quân hỏi đến, thuộc hạ nên nói thế nào?"

Ở căn cứ huấn luyện Bò Cạp Đỏ, bố của thiếu gia Lục mới là người quản lý tối cao.

Vẻ mặt Lục Thừa Châu nhạt nhẽo, khói thuốc lượn lờ trên đầu ngón tay, giọng nói khàn khàn: "Sao cũng được."

Lục Tam cung kính nói: "Vâng."

Vậy có cái gì thì anh ta sẽ nói cái đó.

Tốc độ làm việc của Lục Tam rất nhanh, sắp xếp tốt chuyện ở câu lạc bộ rồi tự mình đưa Cố Tứ đến Bò Cạp Đỏ.

Trước khi lên xe, Cố Tứ ôm Cố Mang, nói thật nhỏ: "Chị, em đi đây, chị tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé."

Cố Mang ấn ấn đầu nhỏ của cậu ta: "Đi đi."

Hai người đưa mắt nhìn chiếc xe việt dã đã được cải tạo đặc biệt kia rời đi.

Lục Thừa Châu nhìn cô: "Tôi đưa cô về trường.''

Cố Mang gật đầu: "Đến quảng trường Tinh Quang trước đã, tôi mua chút đồ ăn cho Kim Dương."

Lục Thừa Châu bỗng nhiên có chút ghen tị với Mạnh Kim Dương kia, nắm tay Cố Mang, không vội không chậm đi về phía xe.

Cố Mang nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, một bên lông mày nhướn lên.

Càng ngày càng thuận tay.

Lục Thừa Châu là một người rất biết thăm dò, từng bước tới gần.

Hình như lúc trước Lâm Sương đã nói với cô rằng phải giao tiếp với Lục Thừa Châu cẩn thận một chút, miễn cho bị ăn đến nỗi xương cốt đều không còn sót lại.

……

Lúc đến trường trung học Minh Thành thì đã gần bốn giờ.

Người đàn ông đưa Cố Mang đến cổng trường, đưa ba lô và đồ ăn cho cô: "Cuối tuần sau lại đến thăm cô."

Trong chốc lát, Cố Mang không lên tiếng trả lời, vài giây trôi qua mới hững hờ à một tiếng.

Tiếp cười của Lục Thừa Châu trầm thấp, nhìn cô vào trường rồi mới xoay người rời đi.

Cố Mang biếng nhác đi về ký túc xá, đến dưới lầu thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Bước chân của cô chậm rãi dừng lại, lấy ra xem, biểu hiện một dãy số xa lạ ở Bắc Kinh bên ấy.

Dừng một chút, cô nhận máy nhưng không mở miệng trước.

''Xin chào, là cô Cố Mang đúng không?" Bên kia là giọng nữ trong trẻo.

Giọng nói của Cố Mang khàn khàn, giọng điệu lạnh lùng: "Cô lấy đâu ra số điện thoại?"

Người phụ nữ bị cô hỏi đến bèn sửng sốt một lát, nói: "Chào cô Cố, tôi là người đại diện của công ty giải trí Đông Hoàng, muốn hỏi cô có hứng thú ký hợp đồng với công ty chúng tôi không?"

Giải trí Đông Hoàng chính là công ty của Thịnh Thính.

Công ty quản lý rất có thực lực trong làng giải trí.

Xem ra không cần hỏi, số điện thoại là từ Thịnh Thính mà ra.

''Không hứng thú." Cố Mang nhàn nhạt phun ra ba chữ rồi cúp điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.