Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 153: Trường học làm trò điếm




Có tin nhắn trong điện thoại.

"G thần, bên phía hiệp hội thiết kế nghe nói chúng ta sắp sửa công bố series trang phục "Truyền thuyết mười hai vạn tượng" vào cuối năm, hỏi cô có muốn tham gia cuộc thi thiết kế cuối năm hay không?"

Cố Mang lời ít ý nhiều trả lời: "Không tham gia.''

Vài giây sau bên kia mới có phản ứng: "Được.''

Hình như là rất tiếc nuối vì chị đại không tham gia, nhưng lại cảm thấy với địa vị độc tôn của chị đại, hoàn toàn không cần những giải thưởng kia để chứng minh chính mình.

Buổi tối đến phiên Chu Nam trực nhật quét dọn ký túc xá, tất cả mọi người đều lên giường từ sớm.

Lúc thu dọn thùng rác, Chu Nam thấy bên trong có một đống giấy, chất giất trông vô cùng tốt.

Cúi xuống nhặt lên, mở ra.

Nhìn thấy bản thiết kế trên đó, ánh mắt cô ta bỗng chốc sững sờ.

Ai vẽ cái này đây?

.……

Sáng thứ hai đến trường, Tịch Yên cầm sổ ghi chép vào lớp, đứng trên bục giảng.

"Có vài chuyện cần thông báo." Cô ấy mở sổ ghi chép ra: "Tiệc tối Nguyên Đán năm nay, chúng ta và trường trung học Thực Nghiệm bên cạnh sẽ tổ chức cùng nhau."

Người buồn ngủ đang nằm sấp trên bàn lập tức ngồi thẳng dậy.

''Cái gì? Cùng tổ chức với trường trung học Thực Nghiệm bên cạnh? Em không nghe lầm chứ cô?"

Tịch Yên gật đầu: "Không nghe lầm."

Lục Dương hung hăng nhíu mày, miệng châm chọc: "Đây không phải là đưa tới cửa cho người ta làm nhục à?''

"Đúng vậy á cô, chúng ta và trung học Thực Nghiệm nhìn không vừa mắt lẫn nhau, mấy năm nay những người đạt điểm cao nhất trong các môn xã hội tự nhiên ở Minh Thành đều học ở trường người ta, chúng ta nào có sức mạnh để so sánh với bọn họ." Bọn họ có thành tích không tốt chứ không phải đầu óc không tốt, trường học mất người thì bọn họ cũng mất mặt.

Sự thật chứng minh, cho dù con người bị ép thì không phải chuyện gì cũng có thể làm được.

Ít nhất là không làm được đề toán.

Thành tích quá mất mặt, bọn họ thật sự không muốn mất mặt.

Một nữ sinh lại vô cùng tàn khốc nói: "Hơn nữa học sinh lớp nghệ thuật của trường trung học Thực Nghiệm cũng tốt hơn chúng ta, đội người mẫu, đội múa, còn có đội kịch nói thoại, nói trắng ra tiệc tối Nguyên Đán chính là thi đấu văn nghệ."

"Trường học không nghĩ ra chỗ nào mà lại muốn cùng tổ chức với trung học Thực Nghiệm bên cạnh vậy?"

Tuy rằng bình thường bọn họ hay mắng trung học Minh Thành rác rưởi, nhưng người khác không thể mắng được, đặc biệt là học sinh của trường trung học Thực Nghiệm.

Mọi người nước sông không phạm nước giếng không phải rất tốt sao.

Kết hợp tổ chức tiệc tối Nguyên Đán, đến lúc đó không bằng người khác thì mặt mũi để ở đâu?

Hai tay Tịch Yên chống lên bàn giáo viên: "Dù sao cô cũng đã kháng nghị rồi, kết quả chính là kháng nghị không có hiệu quả, bảo học sinh các lớp lợi dụng tiết thể dục và thời gian nghỉ ngơi để tập luyện."

Nói như vậy chính là bắt buộc phải làm tiệc tối Nguyên Đán.

Từng khuôn mặt đều là biểu cảm mệt mỏi.

"Đừng trông như có tang thế chứ." Tịch Yên cười một tiếng, nhìn về hàng cuối cùng: "Không phải lớp chúng ta còn có Cố Mang sao?"

Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều rơi vào trên người Cố Mang.

Nữ sinh uể oải chống mặt, nghe vậy, con ngươi vừa đen vừa sáng nâng lên, đáy mắt mờ mịt lạnh lẽo, biểu cảm vừa chảnh vừa ngầu.

Bé mập quay ra phía sau, hạ thấp giọng: "Đây là dự định để chị Mang đi giúp trường học được vẻ vang à?"

Chị Mang là biên đạo nhảy đỉnh nhất!

Lục Dương nhìn nữ sinh đang ngồi trong tư thế của chị đại: "Sẽ không để chị Mang một đi nhảy một mình đó chứ?"

"Cố Mang, trường học sắp xếp, chúng ta hợp tác với lớp 1, em chọn vài người trong hai lớp, dạy các bạn nhảy."

Nghe nói như thế, phản ứng trong lớp còn kịch liệt hơn vừa rồi.

Chỉ có ánh mắt của Tần Dao Chi là sáng ngời, lần này Cố Mang có thể dạy cô ấy nhảy rồi!

Bé mập phun hương thơm ngay tại chỗ: "Mình nhổ vào! Trường học này đang làm trò gì điếm vậy? Thi đấu với trường học bên cạnh thì thôi đi, còn để chúng ta hợp tác với lớp 1?!"

Sở Nghiêu im lặng: "Cô à, có phải cô đã quên mất ân oán giữa chúng ta và lớp 12/1 rồi không?"

Tịch Yên lặp lại lời vừa rồi: "Cô đã phản kháng, nhưng phản kháng không có hiệu quả."

Lớp học rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.