Lục Dương không nhịn được nở nụ cười, đáy mắt rất trào phúng.
Giang Hoài này cho rằng mình là ai chứ, lo đến trên đầu chị Mang rồi.
"Giang Hoài, đừng đứng ở cửa lớp 12/20 của chúng tôi nữa, mau trở về chọn người đi." Anh ta khoát tay áo, giống như xua đuổi một tên tôm tép nhãi nhép.
Giang Hoài hít thở hơi nặng nề, sắc mặt rất khó coi.
Cố Âm miễn cưỡng cười một tiếng: "Chị, vậy chúng em về trước đây, buổi chiều gặp."
Quay người lại, hơi cúi đầu, đôi mắt cụp xuống đầy vẻ lạnh lùng.
Hai người đi xuống lầu.
Giang Hoài tức giận hỏi: "Âm Âm, tính cách Cố Mang vẫn luôn kém như vậy sao?"
"Tính tình của chị mình không tốt, nhưng không phải người xấu." Cố Âm nhẹ giọng nói: "Có thể là mình không cẩn thận làm sai chuyện gì đó."
Giang Hoài dùng ánh mắt thương tiếc nhìn cô ta: "Mình cũng không thấy cậu làm sai chuyện gì, lần nào cậu cũng đều nói tốt cho cô ta nhưng thái độ của cô ta đối với cậu không có lấy một lần tốt nào, lúc trước còn bóp cổ cậu, suýt nữa đã đẩy cậu xuống lầu."
Nghĩ đến ban nãy Cố Mang hỏi cậu ta là ai, lồng ngực Giang Hoài buồn bực vô cùng.
Cố Âm mím môi, không nói gì, nước mắt lăn trong hốc mắt.
Chút rung động trong lòng Giang Hoài đối với Cố Mang lập tức biến mất sạch sẽ, dịu giọng an ủi: "Âm Âm, cậu đừng khổ sở, cô ta biết nhảy múa, nhưng piano của cậu đã cấp 10, học tập còn giỏi như vậy, mình thấy là cô ta ghen ghét với cậu."
Cố Âm thở dài, mi tâm nhíu lại: "Mình cũng không hiểu tại sao chị ấy lại ghét mình như vậy, có thể là bởi vì bố mẹ mình đã để lại hết tài sản cho mình khi qua đời mà không cho chị ấy, nhưng đó là di nguyện của bố mẹ, mình cũng không có cách nào cả."
Thì ra là ghen tị Cố Âm có được toàn bộ tài sản.
Vậy mà bản thân mình lại có chút rung động đối với loại người này.
Trong con ngươi của Giang Hoài hiện lên vẻ chán ghét, khinh thường cười lạnh: "Mình thấy bố mẹ cậu biết rõ cô ta là kiểu người đó, cho nên mới không thích cô ta, giao hết tài sản cho cậu."
"Đừng nói như vậy." Cố Âm cười với cậu ta: "Chúng ta thương lượng chuyện chọn người trước đã, bạn cùng bàn của mình học khiêu vũ Jazz, có thể hỏi cậu ấy, còn có Phương Thi Tình..."
Giang Hoài nói: "Được, cậu chọn người đi."
Cố Âm khẽ ừ một tiếng.
……
Buổi chiều họp lớp.
Có rất nhiều người đến trung tâm hoạt động học sinh.
Cố Mang chọn Thẩm Hoan và Đỗ Tuyết cùng ký túc xá, bản lĩnh nhảy múa của hai người cũng không tệ.
Lục Dương và ba nam sinh khác cũng đi theo, xem các cô ấy cần gì để hỗ trợ kịp thời.
Lớp 12/1 có Phùng Noãn, Phương Thi Tình, còn có Lục Ý.
Trường trung học Minh Thành nổi tiếng có tiền, bên trong trung tâm hoạt động có một phòng nhảy rất lớn, cả một mặt tường được trang trí bằng gương.
Cố Mang đưa nhạc phổ đã chọn xong cho lớp 1.
Sắc mặt Giang Hoài không chút thay đổi, cầm lấy: "Âm Âm, chúng ta đi luyện nhạc."
Cố Âm ừ một tiếng, nhìn Cố Mang, khẽ mỉm cười: "Chị, vậy em và Giang Hoài đi luyện nhạc đây, có việc gì thì các chị cứ gọi em."
Ngón tay Cố Mang móc lấy mũ lưỡi trai, biếng nhác đứng cong chân, ánh mắt cũng không thèm nhấc lên.
Môi Cố Âm giật giật, gật đầu với những người khác một cái rồi rời đi theo Giang Hoài.
……
Lúc nghỉ trưa Cố Mang đã biên soạn xong vũ đạo, cho các cô ấy nhảy một lần.
Không giống với cảm giác mang tính ngỗ ngược trước đây của cô.
Điệu nhảy này nhiệt tình hơn, tự do và ồn ào hơn, thể hiện sức sống của học sinh rất rõ ràng.
"Độ khó bình thường, nhảy theo tôi một lần." Giọng điệu của nữ sinh tẻ nhạt, trên mặt không có biểu cảm gì.
Đều đã từng học nhảy múa nên động tác không xuất hiện tình trạng cứng ngắc đình trệ, luyện cũng không chậm.
Cố Mang nhảy thật sự rất trôi chảy, mặc dù trong phong cách sẽ có sự khác biệt rất nhỏ, nhưng cuối cùng dùng một từ "ngầu" là có thể tổng kết được.
Điệu nhảy rất ngầu, bọn họ nhìn mình trong gương, không thể rời mắt.
Tự mang theo từ trường đặc biệt.
Nhảy vài lần, về cơ bản mọi người đã quen thuộc kha khá rồi.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Lục Dương mang theo trà sữa đi vào phòng nhảy.
Nhìn các cô ấy tùy ý ngồi dưới đất, vừa chia trà sữa cho các cô ấy vừa hỏi: "Các cậu nhảy ổn nhỉ?"
"Ừm." Lục Ý lên tiếng, dưới đáy mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu sau, cô ta nhìn mọi người: "Tôi cảm thấy độ khó của vũ đạo thực ra không phải điểm mấu chốt, đối với chúng ta mà nói, trang phục ở đây mới là quan trọng nhất."
Đỗ Tuyết cũng đồng ý với lời này: "Các cậu có biết Chu Tâm Đường không?"
Thẩm Hoan gật gật đầu: "Là nhà thiết kế thiên tài vô cùng nổi tiếng đó?"
"Đúng vậy." Đỗ Tuyết nói: "Mười lăm tuổi đã giành được giải nhất cuộc thi thiết kế lần thứ bốn mươi, hiện giờ đang học cấp ba ở trường trung học Thực Nghiệm, cô ấy đã sớm được Học viện Nghệ thuật Hoàng gia đặc cách tuyển chọn, tháng chín năm sau khai giảng thì trực tiếp ra nước ngoài, cô ấy hẳn là người phụ trách trang phục cho tiệc tối Nguyên Đán ở trường trung học Thực Nghiệm lần này."