Lục Dương nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại di động, hơi kinh ngạc: "Chị Mang, chị tìm ai vậy?"
''Lan Đình." Cố Mang nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt phun ra hai chữ rồi nhét tai nghe nằm úp sấp trên bàn ngủ.
Lục Dương nghe vậy, trong con ngươi tràn đầy vẻ không dám tin.
Chị Mang vừa mới nói cái gì?
Lan Đình?!
Bé mập nghe thấy cái tên này, cũng phản ứng mạnh mẽ quay phắt lại, kiềm chế âm thanh kích động: "Anh Dương, anh cũng biết Lan Đình đúng không, đây chính là nhãn hiệu nổi tiếng trên sân khấu thời trang thế giới, chị Mang thật sự tìm bọn họ ư?"
Nhà thiết kế tầm cỡ thế này sẽ thiết kế trang phục cho những học sinh như bọn họ ư?
Lục Dương kinh ngạc nhìn nữ sinh đang ngủ.
……
Mấy ngày nay Chu Nam vẫn luôn xem bản thảo thiết kế nhặt được trong thùng rác đêm đó.
Không biết là ở ký túc xá của mình, hay là ký túc xá khác.
Ký túc xá của bọn họ thường xuyên có người lui tới, cũng có thể là học sinh khác đến ký túc xá của bọn họ vẽ tranh, cuối cùng lại không hài lòng nên ném đi.
Nhưng bộ trang phục được thiết kế trong bản vẽ này thật sự rất đẹp mắt, tại sao tác giả lại có thể không hài lòng?
Ngồi xếp bằng trên giường, suy nghĩ một chút, Chu Nam chụp một tấm hình rồi gửi cho chị họ: "Chị họ, chị thấy cái này đẹp không?"
Tin nhắn bên kia được trả lời lại rất nhanh: "Bản vẽ này của em ở đâu ra vậy?"
Chu Nam trả lời: "Nhặt được trong ký túc xá của tụi em."
Chu Tâm Đường buông tập tranh và bút trong tay xuống, mi tâm cứng đờ, cầm lấy điện thoại di động, phóng to hình ảnh.
Đường cong trông có vẻ qua loa nhưng lại phác họa ra được sự say mê hấp dẫn của một bộ quần áo, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long (1).
(1) Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long (翩若惊鸿, 宛若游龙): Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.
Phong cách thiết kế rất xảo trá, quyến rũ mà không tầm thường, lộng lẫy kinh diễm, lại tỏa ra vài phần tiên khí.
Trái tim Chu Tâm Đường căng thẳng vô cùng, nhấn lưu rồi lại hỏi: "Chỉ có một tấm này?"
"Ừm." Chu Nam lướt mắt nhìn bản thảo được đặt trên đùi: "Chị họ, có thể làm ra bộ trang phục này được không, cảm giác đẹp quá.''
Ánh sáng trong con ngươi của Chu Tâm Đường rất sáng: "Buổi trưa chị đến gần trường học của em, em mang bản thảo ra ngoài cho chị."
……
Buổi trưa tan học.
Chu Nam vừa bước ra cổng trường đã nhìn thấy Chu Tâm Đường đang chờ ở cổng, bèn cười với cô ta: "Chị họ."
Chu Tâm Đường gật đầu: "Có mang theo bản thiết kế không?"
"À, có mang." Chu Nam lấy tờ giấy được gấp gọn gàng từ trong túi ra.
Lúc trước bị vò thành một cục nên trang giấy nhăn nhúm.
Chu Tâm Đường nhìn chằm chằm bản thảo, ánh mắt không hề chớp, mím môi kiềm chế kích động.
''Chu Nam, em có cho người khác xem qua bản thảo này chưa?" Cô ta hỏi.
Chu Nam nhìn cô ta có chút kỳ quái: "Không có, sao chị họ lại hỏi như vậy?"
Ánh mắt Chu Tâm Đường lóe lên, cười nói: "Không sao, thuận miệng hỏi một chút, em nhớ rõ đừng nói việc này cho người khác biết đấy."
Chu Nam thuộc loại trầm lặng không hay lên tiếng ở nhà họ Chu, thỉnh thoảng Chu Tâm Đường cũng chỉ nói với cô ta vài câu, cô ta rất nghe lời Chu Tâm Đường: "Em biết rồi.''
Trên đường trở về trường, Chu Tâm Đường vẫn không yên lòng.
Đón taxi, ánh mắt của cô ta cúi thấp, đi vào trong trường trung học Thực Nghiệm, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gửi một tấm hình cho giáo viên của cô ta.
Khi tan học tiết thứ nhất, Chu Tâm Đường đang muốn xem trong WeChat có tin nhắn hay không.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, là điện thoại của giáo viên.
Vừa nhận máy, giọng nói vội vã ở bên kia đã truyền đến: "Tâm Đường, đây là em vẽ sao?''
Chu Tâm Đường không trả lời vấn đề này, một tay ở trong túi, nắm chặt trang giấy: "Thầy, bản thiết kế này thế nào?"
"Thế nào à?" Thầy giáo không kiềm chế được kích động: "Thầy có thể nói với em thế này, nếu như cầm bản vẽ này đi tham gia cuộc thi thiết kế năm nay, em nhất định hoàn toàn xứng đáng với hạng nhất!"
Chu Tâm Đường sững sờ tại chỗ ngồi, tiếng ồn ào trong phòng học trở thành nhạc nền mơ hồ, trong lòng lâm râm bồn chồn.