Tịch Yên nói: "Lúc Chu Tâm Đường tiếp nhận phỏng vấn, cũng chẳng nói nhiều lắm, chắc sẽ ra sân khấu với tư cách là tiết mục kết thúc."
Cố Mang nửa híp mắt lại, thờ ơ liếc mắt nhìn qua, ánh mắt dừng lại vài giây, rồi lập tức lạnh nhạt thu về.
...
Tiêu Hàn đi ra khỏi sân khấu kịch, chạm mặt một người quen.
"Tiêu Hàn, sao anh lại ở đây?" Người phụ nữ kinh ngạc nhìn anh ta.
Tiêu Hàn cười thành tiếng: "Tôi còn định hỏi cô sao lại ở đây đây?"
Người phụ nữ hất càm chỉ vào trong: "Hai trường trung học đứng đầu Minh Thành tổ chức tiệc liên hoan tối, mời tôi đến đấy."
Tiêu Hàn "xùy" một tiếng: "Đỉnh thế à? MC vàng, cô Minh Na, lại đi dẫn chương trình cho cái loại dạ tiệc kiểu này á?"
"Bớt nói nhảm đi!" Minh Na cười mắng anh ta: "Học sinh trong này đều là trụ cột tương lai của nước nhà, hơn nữa, bình thường một nhà tạo mẫu như anh chẳng phải chỉ phục vụ ngôi sao hạng nhất thôi sao, không phải cũng đang ở đây à?"
Tiêu Hàn nhún vai: "Giúp đỡ bạn cũ một việc mà thôi."
Vừa nói, di động của người đàn ông vang lên một tiếng, đầu dây bên kia dường như rất sốt ruột, liên tục thúc giục.
"Tôi đây còn có chút việc, hôm nào chúng ta trò chuyện tiếp." Tiêu Hàn nói lời xin lỗi.
Minh Na gật đầu: "Được, anh đi làm việc trước đi."
Nhìn Tiêu Hàn nhanh chóng rời đi, cô ấy hơi cau mày.
Cô ấy là được nhân viên nhà trường mời nên mới đồng ý đến đây để chủ trì tiết mục lần này, còn Tiêu Hàn thì không thể nào được nhân viên nhà trường mời đến nhỉ?
Trung học Minh Thành và trung học Thực Nghiệm, dù có ngôi sao nhí đi nữa, thế nhưng vẫn chưa đủ nổi tiếng đến mức có thể qua lại với Tiêu Hàn.
Rốt cuộc là ai đủ bản lĩnh để mời được vị khách đặc biệt này đến.
Người được Tiêu Hàn gọi là "bạn cũ".
Minh Na cảm thấy có chút khó tin, không tập trung mà đi vào.
...
Buổi chiều ngày thứ hai, buổi dạ tiệc chính thức bắt đầu, sân khấu kịch Minh Thành náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Toàn bộ các nhân vật lớn ở khắp nơi đều tham dự, chỗ đậu xe ở cổng vào sân khấu kịch đầy kín những xe sang.
Hiệu trưởng Phó đứng ở cổng sân khấu kịch, không bao lâu, một chiếc xe BMW màu đen dừng lại trước mặt ông ta.
Ông ta lập tức tiến lên vài bước, chủ động mở cửa xe.
Lục Thượng Cẩm bước từ trên xe xuống.
"Cục trưởng Lục, sao lại kinh động đến ngài rồi." Hiệu trưởng Phó nghe Lục Thượng Cẩm nói ông ta cũng sang đây, thì vừa vui mừng lại vừa lo sợ mà cung kính nói: "Chỉ là bữa tiệc đầu năm thắt chặt hữu nghị của hai trường mà thôi."
Lục Thượng Cẩm cười: "Hai trường của các người là trường học trọng điểm của sở giáo dục Minh Thành, dạ tiệc lớn thế này thì chúng tôi cũng nên đến thăm hỏi các em học sinh, thuận tiện khích lệ một chút, từ kỳ thi đại học mà đếm ngược lại cũng chỉ còn chưa đầy hai trăm ngày thôi."
Hiệu trưởng Phó vội vã đồng ý.
Dẫn Lục Thượng Cẩm đi đến cửa chính, hiệu trưởng Phó thấy một đám người đứng tại cột đá cạnh cửa chính, càng thêm kinh ngạc.
"Sao thiếu gia Lục lại đến rồi?" Hiệu trưởng Phó nhìn Cố Mang và Lục Thừa Châu đứng chung một chỗ.
Trong đám người có vài người ông ta không nhận ra, nhưng nhìn thấy khí chất này từ xa, thì chắc chắn không phải là người bình thường.
Lục Thừa Châu một tay đút túi, mặc áo sơ mi đen, thắt cà vạt, ăn mặc rất chỉnh chu.
Áo khoác vest của anh ta khoác trên vai Cố Mang, có chút rộng thùng thình.
Một nam một nữ phong thái duyên dáng, thái độ rất thân mật.
Cố Mang đứng đối diện Đào Kính, hội trưởng hiệp hội các nhà thiết kế.
Còn có một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, ăn mặc rất phong trần và kiểu cách, liên tục trừng mắt Lục Thừa Châu, ánh mắt kia như thể đang nhìn một con lợn phá hoại cải trắng nhà mình.
Lục Thượng Cẩm thấy đám người này, cũng sững sờ trong chốc lát mới lấy lại tinh thần.
Lục Thừa Châu ở đây, thì ông ta không kinh ngạc chút nào.
Nhưng sao đến cả Tần Phóng, Hạ Nhất Độ, Khương Thận Viễn, Tần Duệ cũng đều chạy đến góp vui thế này?
Ông ta đi về phía đám người: "Cố Mang, Thừa Châu."
Hai người hơi nghiêng mặt qua, nhìn thấy Lục Thượng Cẩm thì đều lên tiếng chào hỏi.
Vẻ mặt của Lục Thừa Châu lạnh nhạt: "Chú Lục."
Lông mày thanh tú của Cố Mang chau lại, cô thấp giọng nói: "Chú Lục."