Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 165: Toàn trường kinh ngạc thêm một lần nữa




Thẩm Hoan lo lắng cầm tay Tần Dao Chi: "A, a Dao Chi, lo quá đi, chắc chắn chúng ta sẽ thắng đúng không!"

Tần Dao Chi mạnh mẽ gật đầu: "Tin tưởng chị Mang!"

"Các bạn học sinh, hãy nghe cô nói." Tịch Yên phủi tay, nhìn học sinh trước mặt với vẻ mong chờ: "Luyện nhảy lâu như vậy, thể hiện tốt một chút là được, cứ thả lỏng đi, xem như tối nay các em chỉ lên sân khấu cho vui thôi."

Cố Mang khẽ nhướng lông mày thanh tú.

Mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này, trong mắt cô quả thật chỉ là chơi đùa mà thôi.

"Hiểu rồi, thưa cô." Đám đông đồng thanh đáp lời, ánh sáng nơi đáy mắt khiến người khác phải khiếp sợ.

Tịch Yên dẫn một đám người đi về vị trí chuẩn bị vào sân khấu.

Cố Mang đi ở cuối đội hình..

Cố Âm ở khá gần cô, khóe môi khẽ mím lại, không biết đang suy nghĩ điều gì, có chút thất thần.

Cố Mang liếc nhìn cô ta, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng hơi khàn, vừa chậm rãi lại nhẹ nhàng, rất có sức uy hiếp: "Cô tốt nhất là an phận một chút, đàn cho tốt bài của cô, đừng kiếm chuyện với tôi."

Cố Âm nắm chặt năm ngón tay, ngước mắt nhìn về phía Cố Mang, dịu dàng cười: "Chị à, sao chị biết em đang nghĩ đến chuyện này vậy, đương nhiên em sẽ đàn rất tốt, dù sao em cũng là một thành viên trong nhóm."

Cố Mang nhếch môi, không rõ ý tứ.

Đôi mắt đen xinh đẹp nọ, đen láy như hồ sâu, cô bước đi một cách uể oải.

Cố Âm sờ lưỡi dao trong túi, có phải Cố Mang không phát hiện ra đúng không.

Cô ta vốn định cắt ngón tay mình để rút lui khỏi vị trí đánh đàn dương cầm này, gần đến lúc thi đấu, cô ta muốn xem Cố Mang sẽ đi đâu để tìm người đánh đàn dương cầm.

Đến lúc đó, tiết mục được kỳ vọng nhất của trung học Minh Thành sẽ không thể lên sân khấu được, kết quả nhất định Cố Mang sẽ rất nhục nhã.

Có bị phát hiện không?

Cố Âm hơi cắn môi, từ đầu đến cuối không cam tâm khi phải chơi đàn cho Cố Mang như vậy, khiến cho cô có cơ hội tỏa sáng.

Mười phút sau.

Giọng nói xúc động lòng người của Minh Na vang lên: "Tiếp theo, là vũ đạo của tập thể lớp 12/1 và lớp 12/20, tôi nghe nói bạn học biên đạo vũ điệu này là một bạn học đã nổi tiếng từ khi còn rất nhỏ, năm mười bốn tuổi đã trở thành biên đạo múa cho Thịnh Thính, thiên vương giới âm nhạc..."

Đèn sân khấu tối sầm lại.

Chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ khu vực khán đài.

Bất chợt, ánh đèn rọi xuống.

Bảy người nhóm Cố Mang đứng ở giữa sân khấu, toàn thân mặc đồ đen, vừa lạnh lùng lại ngầu.

Nữ sinh không nhìn vào ống kính, chân mày tinh xảo khẽ rũ xuống.

Nhưng cô chẳng làm gì cả, chỉ đứng ở nơi đó, trông như một bức tranh.

Cả nhóm lịch sự cúi chào khán đài.

Âm nhạc vang lên.

Điệu nhảy của Cố Mang đối với mỗi người mà nói, giống như một bữa tiệc thị giác vậy.

Buông thả nhưng không dung tục, tràn đầy nhiệt huyết, lại thể hiện rõ ràng sức sống của học sinh, động tác gọn gàng lưu loát, cường độ vừa đủ.

Cảm giác về nhịp điệu cực kỳ mạnh mẽ.

Từng động tác của cơ thể và tứ chi đều diễn tả điệu múa một cách vô cùng tinh tế.

Đẹp đến khó tả.

Lục Thừa Châu ngồi ở hàng thứ nhất, gần vị trí góc, cánh tay đặt hờ hững, đôi mắt đen láy sâu thẳm, không ngừng dõi theo Cố Mang trên sân khấu.

Vừa quyến rũ lại ngây thơ, phóng khoáng không gò bó.

Vô số đôi mắt không chớp nhìn ngắm bảy cô gái trên sân khấu, Cố Mang trổ hết tài năng.

Mãi đến năm phút sau, tiết tấu từ nhanh chuyển sang chậm, cuối cùng chậm rãi tan vào không khí, thì mọi người mới hoàn hồn.

Họ vẫn nhìn chằm chằm vào sân khấu, vẫn chưa thỏa mãn.

Dường như bọn họ đã hiểu vì sao Cố Mang lại được xưng tụng là biên đạo múa đỉnh nhất ngành giải trí.

Cũng biết được vì sao Thịnh Thính có thể dựa vào vũ đạo do Cố Mang biên soạn mà nổi tiếng khắp toàn quốc.

Ngắm nhìn Cố Mang múa, là một cảm giác vô cùng dễ chịu.

Cố Mang và những người khác lịch sự cúi chào khán đài.

Ngọn đèn sân khấu một lần nữa tắt ngúm, có bóng người rời đi, cũng có người lên sắp xếp lại sân khấu cho tiết mục thời trang tiếp theo.

Chưa đầy vài phút, đèn một lần nữa sáng lên.

Cố Mang từ hậu trường vòng qua vị trí của Lục Thừa Châu, bên cạnh người đàn ông vẫn luôn có một chỗ trống.

Cô gái vừa đến, Lục Thừa Châu đã đưa nước khoáng cho cô: "Uống chút đi."

"Cảm ơn." Cố Mang thấp giọng, hơi dùng sức vặn nắp chai, thì mới phát hiện chai đã được mở chốt từ lâu.

Cô khẽ nhướng một bên chân mày.

Bỗng nhiên, toàn trường vang lên một trận hít hà.

Tiếng đèn flash và chụp ảnh của các phóng viên không ngừng vang lên, hết đợt này đến đợt khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.