Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 167: Lại bị lộ tẩy




Nhạy cảm như Lục Thừa Châu gần như chỉ một giây sau là nhận ra khí thế của Cố Mang thay đổi. Anh ta nhìn bóng dáng lạnh lùng sắc bén của cô, cất giọng nói trầm thấp từ tính: "Sao thế?"

Cố Mang không trả lời, đôi mắt đen sâu thẳm như bị hút chặt lấy sân khấu, khuôn mặt tinh xảo lúc này lại lạnh tanh

Khóe mắt xếch lộ ra vẻ bất thường, ý lạnh đổ ập xuống.

Lục Thừa Châu nhìn theo ánh mắt của cô.

Đó là một bộ trang phục đỉnh cao, đẹp đến động lòng người, nhưng lại có chút gì đó, không rõ ràng.

...

Hàng ghế đầu ở khu vực khán giả

Đào Kính hoàn hồn, nhìn về phía Tề Tùng Nham, giọng nói chậm rãi nhưng lại mang chút kỳ lạ: "Vừa nãy anh nói, đây là tác phẩm của học trò anh, Chu Tâm Đường?"

Tề Tùng Nham hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ về việc tác phẩm lần này của Chu Tâm Đường chắc chắn sẽ gây chấn động trong giới thiết kế.

Ông ta không hề nhận ra sự bất thường của Đào Kính.

Ông ta gật đầu, nụ cười trên môi không giấu được: "Tôi nghe nói hôm đó hội trưởng đã đi xem vòng sơ tuyển của cuộc thi thiết kế. Không nhìn thấy tác phẩm này sao?" 

"Tôi đã thấy rồi." Đào Kính nhẹ nhàng nói: "Tác phẩm rất tốt."

Tề Tùng Nham nhận được lời khẳng định, lại càng thêm đắc ý: "Tâm Đường quả rất xuất sắc. Tài năng thiết kế của con bé rất vượt trội, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng. Tương lai chờ sau khi tốt nghiệp Học viện Thiết kế Hoàng gia, chắc chắn con bé sẽ có một vị trí không tầm thường trong tổ chức thiết kế quốc tế."

"Xem ra, buổi biểu diễn văn nghệ lần này trường trung học Thực Nghiệm lại chiếm trọn ánh hào quang rồi." Có người mỉm cười xen vào: "Thầy Tề thật sự đã thu nhận được một học trò giỏi."

Tề Tùng Nham khiêm tốn cười: "Đó là nhờ sự cố gắng của con bé."

Ánh mắt lạnh lẽo của Đào Kính lướt qua Tề Tùng Nham, sau đó đứng dậy.

Hiệu trưởng Phó nhìn thấy Đào Kính đứng lên, ngạc nhiên hỏi: "Hội trưởng Đào, ngài đi đâu vậy?"

Đào Kính hỏi: "Hiệu trưởng Phó, ngài có biết Cố Mang đang ở đâu không?"

Hiệu trưởng Phó chỉ về phía góc bên trái: "Ở góc đó."

Đào Kính gật đầu cảm ơn rồi quay người đi tìm Cố Mang.

Cô gái chăm chú nhìn không rời mắt khỏi Chu Tâm Đường trên sân khấu, ánh mắt lạnh lẽo, đáy mắt phảng phất toát ra ánh sáng màu đỏ tà ác.

Khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong như có như không, toát ra sự ngông nghênh bất cần.

Toàn thân cô bị bao phủ bởi áp lực nặng nề.

Khi Đào Kính bước tới, ông ấy trực tiếp đứng trước mặt Cố Mang, giọng nói trầm ổn: "Bộ trang phục đó là do em thiết kế phải không?"

Nghe vậy, ánh mắt của Lục Thừa Châu khựng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô gái.

Tần Phóng và những người khác ngơ ngác nhìn Đào Kính, rồi lại nhìn Cố Mang.

Đào Kính đang nói gì vậy?!

Ông ấy hỏi bộ trang phục đó có phải là do Cố Mang thiết kế không?!

Cố Mang còn biết thiết kế trang phục nữa sao?!

Cô gái đang bắt chéo chân lười biếng ngồi, tựa vào ghế, cánh tay đặt lên tay vịn, cổ tay buông lỏng một cách hờ hững: "Ừm, là em thiết kế."

Lúc chính chủ thừa nhận, mấy người đàn ông xung quanh đều sửng sốt há miệng trợn mắt.

Bọn họ vốn tưởng tài năng y thuật và thân phận biên đạo múa thiên tài của cô đã đủ gây kinh ngạc rồi.

Thế mà lại thêm một thân phận nữa sao?!

Đào Kính mím môi: "Tôi đã nhìn thấy bản thiết kế kia trong cuộc thi thiết kế lần này. Lúc đó, tôi cứ tưởng em tham gia cuộc thi nên không hỏi thêm."

"Em không hứng thú." Cố Mang thản nhiên trả lời, hơi cúi đầu xuống, ánh mắt lướt qua Chu Tâm Đường đang tươi cười đắc ý trên sân khấu.

Trong lòng Đào Kính như bị giáng một cú nặng nề. Hiệp hội các nhà thiết kế mà ông ấy quản lý trong mắt người khác được xem như thần đàn.

Vậy mà trong mắt Cố Mang lại chẳng đáng để tham gia.

Ông ấy hít một hơi thật sâu: "Bản thiết kế của em sao lại rơi vào tay Chu Tâm Đường?"

Cố Mang hơi rũ mắt, suy nghĩ vài giây, nhưng không có kết luận gì.

Khuôn mặt cô vẫn bình thản, nhưng giọng nói mang chút lạnh lẽo: "Không biết, bản thiết kế này em không hài lòng, nên đã tiện tay vứt đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.