Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 168: Đương nhiên là phá hỏng buổi diễn




Đào Kính lại bị giáng mạnh một đòn.

Làm sao em có thể tùy tiện vứt bản thiết kế chứ!

Em không biết khả năng của mình sao?!

Tác phẩm mà em không hài lòng kia, đến chỗ người khác còn ước mà cúng bái.

Hiện tại xem ra, rõ ràng Chu Tâm Đường đã ăn cắp bản thiết kế của Cố Mang làm của riêng, sau đó công khai tham dự cuộc thi nhà thiết kế.

Nhóm xét duyệt bản thảo thiết kế báo danh bên kia làm ăn kiểu gì không biết!

Khóe miệng nhóm Tần Phóng bên kia giật một cái, bản thiết kế tiện tay vứt đi lại được mọi người nâng thành như vậy sao?

"Em định xử lý chuyện này thế nào?" Đào Kính nhìn bên sân khấu.

Lúc này, người dẫn chương trình Minh Na bước lên sân khấu, tươi cười nói: "Chúng ta vẫn luôn cảm thấy thiên phú thiết kế của Tâm Đường thật xuất sắc. Nửa năm qua không thấy tác phẩm mới của cô ấy, tôi đã đoán cô ấy sẽ mang lại cho chúng ta một bất ngờ lớn. Bộ trang phục này thực sự quá đẹp! Bây giờ, chúng ta hãy mời Tâm Đường giới thiệu đôi chút về tác phẩm của mình."

Minh Na đưa micro cho Chu Tâm Đường.

Chu Tâm Đường cầm micro, quay về phía khán giả, mỉm cười nhã nhặn: "Tác phẩm lần này quả thật đã tiêu tốn không ít tâm huyết của tôi. Tôi luôn cảm thấy trang phục phong cách truyền thống của quốc gia chúng ta cực kỳ đẹp, nhưng hình như mọi người lại ưa chuộng những bộ lễ phục của nước ngoài hơn. Thế nên tôi đã nghĩ: Tại sao không kết hợp yếu tố cổ điển và hiện đại để tạo ra một phong cách mới..."

Cố Mang nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Tâm Đường trên sân khấu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

Đó là nụ cười bất chính đến từ tận xương tủy.

Cô đứng dậy, đôi chân dài thẳng tắp, hai tay đút vào túi quần. Nhìn thoáng qua Đào Kính, cô nhàn nhạt nói: "Xử lý thế nào? Đương nhiên là phá hỏng buổi diễn."

Giọng nói nữ sinh chậm rãi nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa bảy phần lạnh lẽo ba phần hung ác.

Cô bước đi mang theo sự ngông cuồng bất cần, kiêu ngạo đến cực điểm.

Lục Thừa Châu cũng đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm. Anh ta quay sang dặn dò Hạ Nhất Độ: "Hãy đi tiếp đãi đám phóng viên ở đây thật chu đáo."

Nói xong, anh ta chậm rãi bước theo Cố Mang.

Hạ Nhất Độ và Tần Phóng nhìn nhau, khóe miệng hơi giật.

Đây là…Anh Thừa đang chuẩn bị chống lưng cho Cố Mang sao?

Mạnh Kim Dương nhìn về phía Khương Thận Viễn: "Chúng ta cũng đi xem sao. Chu Tâm Đường đã ăn cắp bản thiết kế của Cố Mang."

Khi nói chuyện cô ấy vẫn còn chút bàng hoàng, dường như không ngờ rằng Cố Mang lại có khả năng thiết kế trang phục, hơn nữa còn là xuất sắc đến thế.

Khương Thận Viễn gật đầu: "Được, đi xem thử."

Cố Mang bước đến phía trước sân khấu, lười biếng đứng trước hàng ghế đầu, ánh mắt lạnh lẽo như băng quét qua sân khấu.

Lục Thượng Cẩm thấy Cố Mang cùng đám người ở góc khuất đột nhiên đi về phía sân khấu thì bất ngờ.

Trên sân khấu, Chu Tâm Đường cầm micro, thấy Cố Mang đến, ánh mắt cô ta khựng lại.

Cô ta nghĩ Cố Mang cũng đến để xem tác phẩm mới của mình, khóe miệng hiện lên chút khinh thường.

"Bộ trang phục này thực sự rất độc đáo, Tâm Đường là một nhà thiết kế rất xuất sắc." Minh Na mỉm cười nói: "Ban giám khảo vừa cho tôi biết kết quả. Giải thưởng chương trình xuất sắc nhất trong buổi văn nghệ mừng năm mới này thuộc về... "

Ánh mắt Minh Na đảo qua mọi người trong sảnh, giọng nói mạnh mẽ công bố tên: "Nhóm của Chu Tâm Đường từ trường trung học Thực Nghiệm!"

Khu vực khán giả của trường trung học Thực Nghiệm reo hò, tất cả đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Bên phía trường trung học Minh Thành, không khí trở nên tĩnh lặng, gương mặt ai nấy đều thất vọng sa sút.

Tần Dao Chi không ngờ bọn họ lại thua, mím chặt môi, siết chặt tay.

Chu Tâm Đường giữ thái độ khiêm tốn, khẽ cong môi nở nụ cười nhẹ, cúi đầu cảm ơn mọi người: "Cảm ơn. Một tác phẩm chỉ có giá trị khi được mọi người công nhận. Tôi rất biết ơn sự ủng hộ của các bạn dành cho thiết kế mới này."

Các phóng viên đua nhau chụp ảnh, thậm chí còn lập tức biên tập bài viết chuẩn bị đăng tải lên mạng để tranh giành tin nóng đầu tiên.

Tần Phóng nhướng mày, cười khẩy: "Lão Hạ, chơi lớn chút không?"

Hạ Nhất Độ nhún vai, hờ hững đáp: "Chơi đẹp vào, có khi anh Thừa còn khen cậu đấy."

Tần Phóng cười lưu manh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.