Tần Phóng duỗi thẳng cánh tay ra phía sau, uể oải nói: "Hơn nữa, cô Chu gì đó đã tự mình lấy trộm bản thảo thiết kế, còn trông mong Cố Mang để lại thể diện cho cô ta sao? Đầu óc không tốt thì đừng làm người nữa."
Vốn dĩ bọn họ định làm người tốt, cho những người đó một con đường sống rồi.
Công khai xin lỗi, hủy bỏ tác phẩm là xong việc.
Nhưng là đám người kia không biết tốt xấu, thấy Cố Mang không đưa ra bằng chứng ngay, bèn ngang ngược, không những đỗ ngược lỗi, ép Cố Mang xin lỗi, lại còn mắng mỏ Cố Mang.
Người mà đến cả anh Thừa cũng sợ hù dọa đến, vậy mà gan của bọn họ lớn thật.
Hạ Nhất Độ khẽ cúi đầu, búng tàn thuốc, môi mỏng lạnh nhạt nhếch lên: "Lấy trộm bản thảo thiết kế, Cố Mang muốn làm gì thì làm, còn phải chọn chỗ sao?"
"Đúng thế, thứ gì ấy." Tần Phóng đáp lời Hạ Nhất Độ, toàn lên toát lên vẻ du côn.
Vu Xu hơi mím môi.
Sao hai người bọn họ cũng về phe Cố Mang rồi, còn dùng lời nói chặn họng cô ta.
Cô ta cùng lớn lên với bọn họ mà.
"Vu Xu." Hạ Nhất Độ gọi tên cô ta, chậm rãi ngước mắt, thấy cô ta nhìn qua mới nói: "Việc này người trong cuộc rõ ràng nhất, cô cứ đứng xem thôi, tốt nhất đừng nhận xét lung tung."
Sắc mặt của Vu Xu trầm xuống, vừa định hỏi gì đó.
Từ nơi xa vang lên tiếng nói chuyện đứt quãng.
Hạ Nhất Độ thoáng híp mắt, nhìn về phía cổng trường đua ngựa xa xa.
Một dám người đi về phía bên này.
Tần Duệ dẫn theo Tần Dao Chi, Khương Thận Viễn cũng đến.
Còn có một cô gái, người mà Vu Xu đã từng thấy qua trên tin tức, cô gái trong vụ án trấn Trường Ninh, hình như tên là Mạnh Kim Dương.
Người như thế mà cũng xứng đáng xuất hiện trong nhóm bọn họ sao?
Cố Mang đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khoác áo gió màu trắng đơn giản, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.
Một tay của cô đang đút vào túi của mình, tay kia thì được Lục Thừa Châu nắm lấy, nhét vào trong túi của anh ta.
Động tác cực kỳ thân mật.
Ánh mắt của Vu Xu trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, không ngừng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Mạnh Kim Dương lấy một que kẹo từ trong túi ra đưa cho Cố Mang.
Cô gái nhận lấy, rút tay ra khỏi túi áo của Lục Thừa Châu, bóc lớp giấy nhựa ra rồi cho kẹo vào trong miệng.
Nhiệt độ rất thấp, đầu ngón tay của cô lạnh lẽo, song trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhét tay vào trong túi của cô.
Một giây tiếp theo, tay ở gần Lục Thừa Châu đã bị anh ta kéo ra rồi nhét vào trong túi của mình.
Lông mày thanh thú của Cố Mang nhướn lên.
"Anh Thừa, Cố Mang."
Hai người Tần Phóng và Hạ Nhất Độ chào hỏi bọn họ.
Cố Mang vươn tay đẩy vành nón, lịch sự "ừ" một tiếng.
Vu Xu tiến lên nửa bước, rụt rè đoan trang, cười với vẻ ưu nhã: "Thừa Châu."
Lục Thừa Châu không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng nhiệt tình mà lên tiếng.
Tần Duệ nhìn Vu Xu, ôn tồn lễ độ: "Ở Bắc Kinh chỉ có cô đến sao?"
Nhóm người Úc Mục Phong không đến góp vui, trái lại anh ta cũng có chút bất ngờ.
Vu Xu mỉm cười, gật đầu: "Chắc là bọn họ có việc, mặc dù người không đến, nhưng quà mừng thì đã gửi."
Tần Duệ cũng không hỏi nhiều, kẻ nhạy cảm như anh ta đã cảm thấy tình huống có chút quái lạ từ lâu.
Vu Xu chính là người được vòng tròn Bắc Kinh ngầm thừa nhận là cháu dâu nhà họ Lục.
Hiện tại lại xuất hiện thêm Cố Mang.
Tần Dao Chi nhìn về phía chuồng ngựa, kéo tay áo Tần Duệ, ánh mắt có chút kích động: "Anh trai, con ngựa nhỏ bên kia thật đáng yêu, ba con, vừa vặn đủ để cho đám con gái bọn em cưỡi chơi."
Tần Phóng khoanh tay, đứng nghiêng ngả, ánh mắt trêu chọc: "Tiểu Dao Chi, đây chính là thứ mà anh cả cố ý chuẩn bị cho mấy đứa, em dự định cảm ơn anh thế nào đây?"
Gặp được cô bé kia vào ngày hôm qua là chuyện vô cùng bất ngờ, gần hai tháng trời, trạng thái cơ thể của cô bé đã hồi phục rất tốt.
Mặt cũng không vừa vàng vọt lại gầy gò như trước, mà tròn trĩnh hơn nhiều rồi.
Y thuật của Cố Mang kia quả thật không tồi.
Tần Dao Chi cười hừ hừ một tiếng, rất giả tạo mà nghịch ngợm nói: "Lấy thân báo đáp, có muốn hay không."
Khóe môi của Tần Phóng co giật: "..."