Khương Thận Viễn dẫn Tần Dao Chi và Mạnh Kim Dương quay về, giao ngựa cho nhân viên công tác.
Mạnh Kim Dương lo lắng nhìn hai con ngựa đằng kia không theo tuần tự, siết chặt ngón tay.
Tần Dao Chi cũng có chút lo lắng.
Trước đây cô ấy đã từng nhìn thấy kỹ năng cưỡi ngựa của Vu Xu, anh cả của cô ấy đã bị đè bẹp, không biết kỹ năng của chị Mang tốt đến mức nào.
Hạ Nhất Độ nhìn tình hình bên kia, nhướng mày, có vẻ như sắp có một trận không phân thắng thua.
Nhưng anh ta không vội kết luận gì cả, nhìn về phía Tần Phóng, chậc: “Nhìn khẩu súng trong tay anh Thừa, cậu còn tâm trạng quan tâm đến việc thắng thua?”
Tần Phóng đột nhiên cảm thấy lo lắng: “...”
Con ngựa của anh ta lúc này vẫn còn đang lơ lửng trên bờ vực sinh tử…
Mạnh Kim Dương quá lo lắng, không hề chú ý đến từ súng, mọi sự chú ý đổ dồn vào Cố Mang.
Cô ấy mím chặt môi, nói khẽ: “Thắng thua không quan trọng, chỉ cần Cố Mang không sao là được.”
“Cái này không được đâu.” Tần Phóng nhìn cô gái nhỏ, có tâm tư trêu chọc: “Cố Mang thua rồi, mục tiêu nhỏ 100 triệu sẽ không còn nữa.”
Sắc mặt của Mạnh Kim Dương chợt tái nhợt, sợ hãi nhìn Tần Phóng.
Tần Dao Chi cũng sợ hãi, đặt cược 100 triệu?
Dù 100 triệu chẳng là gì với những người này, nhưng mà chị Mang bình thường còn không mua quần áo cho bản thân, nhìn qua còn có chút siêng năng tiết kiệm.
Một trăm triệu có chút chết người.
Khương Thận Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn chàng trai xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vỗ vai Mạnh Kim Dương: “Yên tâm, Cố Mang sẽ thắng.”
Mạnh Kim Dương mất hồn mất vía gật đầu, chăm chú nhìn không nháy mắt về phía hai người đang tranh tài.
Đến vòng thứ hai, Cố Mang dẫn trước một chút, từng chút từng chút bỏ Vu Xu lại phía sau.
Vu Xu cũng đang nỗ lực vượt lên tiếp, mãnh liệt kẹp chặt bụng ngựa, đột ngột lao về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt cô ta gắn chặt vào Cố Mang.
Đây chính là “biết một chút” mà cô nói?
Cố ý?
Đầu trận thứ ba, Cố Mang đã dẫn trước ba mét.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ung dung.
Lại nhìn Vu Xu, hết thảy sự đoan trang xinh đẹp thường ngày đều biến mất, nét mặt đầy sự tập trung, nắm chặt dây cương.
Rất nhanh, nửa vòng cuối cùng cũng đã phân định thắng thua.
Vu Xu nhìn Cố Mang đang dẫn trước cô ta hai mét, nghiến răng.
Cô ta sẽ không thua!
Cô ta ngồi trên yên ngựa rút cây kim đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, đâm mạnh vào mông ngựa.
Ngay lập tức con ngựa bị đau, đột nhiên giơ vó trước lên hý một tiếng, lao như điên về phía trước.
Sắc mặt của những người đang xem bên này đều thay đổi.
Tần Phóng đứng thẳng lên: “Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngón tay đang xoay súng lơ đễnh của Lục Thừa Châu bỗng nhiên dừng lại, nắm chặt khẩu súng trong tay, đặt ngón trỏ lên cò súng, đôi mắt lạnh lùng thâm trầm.
Khương Tần Viễn và Tần Duệ nhanh chóng kéo hai cô gái bên cạnh sang một bên.
Khi thấy ngựa của Vu Xu lao về phía trước một cách mất kiểm soát, nhưng cô ta không có ý định giật dây cương.
Lúc gần đến đích, Vu Xu đã bắt kịp Cố Mang, kim trên mông ngựa còn chưa được rút ra, đôi mắt cô ta nheo lại, để tay trái sau lưng đâm mãnh liệt vào mông ngựa.
Giây tiếp theo, ngựa bị kích thích quá lớn, hý lên tựa như phát điên.
Nhưng mà không lao về phía trước, thay vào đó nó giơ vó trước lên, mất kiểm soát đá về phía Cố Mang bên kia.
Tính khí ngựa của Cố Mang không ổn định, cảm giác được nguy hiểm, nó theo bản năng trở nên cảnh giác, cũng phát điên, đầu điên cuồng vặn vẹo, tung cước lung tung trốn tránh.
“Cố Mang!” Mạnh Kim Dương sợ hãi hét lên, cánh tay bị Khương Thận Viễn nắm chặt.
Lục Thừa Châu giơ tay lên chuẩn bị nổ súng.
Vẫn còn chưa bóp cò súng, chỉ thấy Cố Mang sắp bị vó ngựa đạp trúng, đột nhiên cúi xuống giữ chặt yên ngựa bằng một tay, một cú lột ngược trên lưng ngựa.
Ngón tay Lục Thừa Châu dừng lại.
Những người khác bị hành động này của Cố Mang làm chấn động tại chỗ.
Vãi thật, lộn ngược ra sau?