Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 193: Cố Mang không phải người học hành




Tịch Yên liếc nhìn Cố Âm, quay đầu lại: "Cố Mang, em ra ngoài một chút đi."

Nghe vậy, cô chậm rãi đứng dậy, cụp mắt xuống, hai tay đút túi vẻ mặt thờ ơ đi ra khỏi phòng học.

Cố Âm nhìn cô, cười dịu dàng: "Chị, sắp nghỉ đông rồi, cậu nói bảo chị dẫn Cố Tứ và Kim Dương đến nhà họ Lôi ở, cậu đã mời giáo viên đến dạy kèm trọng điểm thi đại học cho chúng ta."

"Đến nhà họ Lôi ở?" Cố Mang hơi nghiêng đầu, ngẩng lên trong mắt là một màu đen lạnh lùng, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: "Tôi thân với các người lắm sao?"

Khuôn mặt cô gái xinh đẹp, đuôi mắt xếch lên vừa gian xảo vừa ngông cuồng.

Nụ cười của Cố Âm cứng đờ trên mặt, cố gắng duy trì: "Chị, thành tích của chị kém như vậy, cậu là muốn tốt cho chị."

Cố Mang không nói gì, nhìn cô ta với vẻ mặt không cảm xúc.

Cố Âm hơi nắm chặt ngón tay, nhỏ giọng nói: "Giáo viên dạy kèm là do cậu nhờ người quen tìm đến, là giáo viên nổi tiếng của tổ ra đề thi đại học năm ngoái, học sinh mà bọn họ dạy, điểm thi đại học ít nhất cũng tăng ba mươi điểm, cơ hội rất khó có được."

"Còn có chuyện gì nữa không?" Vẻ mặt Cố Mang lạnh nhạt hỏi một câu.

Cố Âm lắc đầu: "Không còn nữa."

Cố Mang xoay người đi vào phòng học.

Cố Âm nhìn bóng lưng của cô, đáy mắt như phủ một lớp băng, cũng xoay người rời khỏi lớp 12/20.

Trước khi về lớp 1, cô ta gọi điện thoại cho Lôi Tiêu trong nhà vệ sinh.

"Nó nói không đến nhà họ Lôi?" Giọng nói lạnh lùng của Lôi Tiêu truyền đến từ đầu dây bên kia.

Cố Âm ngoan ngoãn vâng một tiếng, dừng lại: "Cậu, thành tích của chị ấy cứ vậy thôi, không thể khá hơn được đâu."

Từ nhỏ đến lớn, trong nhà có hẳn một bức tường toàn là bằng khen và giấy khen của cô ta.

Cố Mang và Cố Tứ chẳng có nổi một cái.

Cố Tứ học hành khá hơn Cố Mang một chút, điểm số toàn là một chữ số.

Hai người bọn họ, từ nhỏ đã không bằng cô ta.

Lôi Tiêu đương nhiên hiểu điểm số của Cố Mang vô phương cứu chữa rồi, tìm khắp Trung Quốc, cũng không tìm ra người thi điểm 0 nhiều hơn cô.

Không phải người học hành!

Tìm giáo viên dạy kèm, chẳng qua chỉ là cách ông ta muốn làm lành với Cố Mang.

Lục Thượng Cẩm và Tần Duệ mới là mục tiêu của ông ta.

Im lặng mấy giây, Lôi Tiêu trầm giọng nói: "Cậu biết rồi, con về lớp học sớm đi."

Cố Âm đáp một tiếng, cúp máy rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

Cô ta cúi gằm mặt xuống, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt, môi mím chặt.

...

Cố Mang trở về phòng học, xem sách được một lúc thì điện thoại vang lên.

Cô lấy điện thoại nắp gập ra, bên trong có một tin nhắn chưa đọc, ghi chú người liên lạc là chữ "Viêm".

"Qua năm mới rồi, định khi nào thì đến huấn luyện người? Mấy đứa nhóc đều nôn nóng rồi."

Cố Mang chậm rãi trả lời tin nhắn: "Sau khi thi đại học năm nay."

Đối phương: "Thi đại học có liên quan gì đến cô?"

Một tay Cố Mang chống mặt, cụp mắt xuống: "Tôi muốn thi đại học."

Đối phương: "..."

Cố Mang cất điện thoại, lấy một viên kẹo từ trong ngăn bàn, bóc vỏ bỏ vào miệng.

Sau khi tan học.

Lục Dương đi vệ sinh về thì thấy chỗ ngồi của Cố Mang trống không, cô không ngủ, không biết đi đâu.

Nhân lúc giải lao đại diện các môn cầm bài thi tuần trước phân phát.

Bé mập quay sang xem điểm của Lục Dương.

Giống cậu ta, điểm của anh Dương cũng tăng lên.

Bé mập lấy điện thoại ra gửi ảnh chụp điểm số cho bố mẹ, yêu cầu tăng tiền tiêu vặt, thuận miệng hỏi: "Chị Mang thi được bao nhiêu điểm?"

Lục Dương cẩn thận lật bài thi của Cố Mang, nhìn thấy con số đó, khóe miệng giật giật.

Nhưng điều kỳ lạ là, bài thi được viết đầy đủ, vừa nhìn là biết là một học sinh chăm chỉ.

Nhưng điểm số lại khiến người nghe đau lòng người nhìn rơi lệ.

Vẻ mặt của Bé mập phức tạp: "Vẫn toàn là điểm 0?"

Lục Dương nghĩ nghĩ, bình tĩnh nhận xét bốn chữ: "Chị Mang ổn lắm."

Bé mập: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.