Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 195: Nữ sát thần quá tàn nhẫn




Lục Tam cũng nghĩ như vậy, may mắn nói: "May mà chúng ta gặp được cô Cố, không có cô ấy, bà cụ sẽ nguy hiểm."

Lục Thừa Châu nheo mắt, trong mắt là một màu đen u ám: "Tìm người bảo vệ Cố Mang cho tốt."

Lục Tam ngẩn ra mấy giây rồi mới nhanh chóng phản ứng lại: "Vâng."

...

Trưa tan học.

Cố Mang lại đến ngân hàng một chuyến, chuyển một trăm triệu cho Vũ Trọng Cảnh.

Đi ra khỏi ngân hàng, cô nhìn số dư tài khoản ngân hàng hiển thị trên điện thoại, híp mắt hừ một tiếng.

Thu không đủ chi

Phải bắt đầu làm ăn rồi.

Cất điện thoại vào túi, cô kéo mũ lưỡi trai xuống chậm rãi đi về phía trạm xe buýt.

Đột nhiên cô dừng bước, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Khóe miệng nhếch lên đầy tà khí, xoay người đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

Vào trong năm phút, lúc đi ra, bộ đồng phục vốn mặc trên người được khoác hờ hững trên vai.

Cô vỗ vỗ đôi tay trắng nõn xinh đẹp, đút hai tay vào túi đi đến chỗ bắt xe buýt.

Người của Lục Thừa Châu đợi Cố Mang lên xe buýt, mới đi vào trong hẻm nhỏ.

Nhìn thấy năm người bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập nằm trên đất kêu rên.

Đồng loạt im lặng.

Năm người đó thấy nữ sát thần vừa đi, lại có một nhóm người đến, sợ đến mức run cầm cập.

"Các người muốn làm gì?" Một người đàn ông chảy máu mũi trừng lớn mắt, cảnh giác nhìn bọn họ, như chim sợ cành cong.

Lục Tam mỉm cười: "Anh bạn, năm đánh một mà còn thảm hại như vậy, anh là người của băng nhóm vô dụng nào vậy?"

Người đàn ông nhớ đến dáng vẻ Cố Mang bẻ gãy tay anh ta bằng một tay, sợ hãi.

Quá tàn nhẫn...

"Có giỏi thì đi đánh nhau với cô ấy thử xem!" Người đàn ông cứng cổ, không phục nói.

Lục Tam cười khẩy.

Khinh thường liếc nhìn bọn họ, anh ta lấy điện thoại ra báo cáo tình hình cho Lục Thừa Châu.

Người đàn ông nghe anh ta nói xong, cũng không bất ngờ lắm.

Mạnh Kim Dương từng nói, Cố Mang trời sinh sức lực lớn hơn người thường, mức độ bị thương của đối phương hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng tốt hay xấu của cô lúc đó.

Mấy người này chỉ là bị dạy dỗ một chút.

Lục Thừa Châu cười một tiếng, cô đây là lại muốn chơi rồi: "Theo dõi từ xa, đừng phá hỏng hứng thú của cô ấy."

Khóe miệng Lục Tam co giật, người đốt lửa hiệu báo tin giả cũng không bằng cậu chủ nhà bọn họ.

Nói vậy bây giờ những người xuất hiện ở Minh Thành, đều là tự đưa đến cửa để cô Cố chơi đùa sao?

...

Cố Mang ăn một đĩa mì xào ở cổng trường rồi mới về phòng học.

Nhóm người Lục Dương và Bé mập đang vây quanh Mạnh Kim Dương để cô ấy giảng bài cho bọn họ.

"Kim Dương, cậu xem cái này, canxi hydroxide phản ứng với natri bicarbonate dư, canxi hydroxide phản ứng với natri bicarbonate thiếu, mẹ kiếp đầu tớ sắp nổ tung rồi, không phân biệt được!" Lục Dương sắp phát điên.

Bé mập cũng chỉ vào một bài tập: "Còn nữa còn nữa, phản ứng khử hydro và phản ứng oxy hóa của sắt khi cho vào nước biển, mẹ nó khó quá..."

Sở Nghiêu cũng chỉ vào bài tập mà anh ta nghĩ mãi không ra, cầu cứu Mạnh Kim Dương.

Các bạn học trong lớp nhìn mấy người này với ánh mắt như nhìn thấy quỷ, chắc là ấn tượng về học sinh kém quá sâu sắc.

Cố Mang đi vào từ cửa sau, Mạnh Kim Dương không nhìn thấy cô.

Giảng bài xong quay đầu lại, đã thấy cô gái một tay chống mặt, đang xem tiểu thuyết nước ngoài.

Cô vắt chéo chân, dáng ngồi rất ra dáng đại lão.

Lục Dương hiểu được mấy bài tập, trong lòng vui vẻ, kiêu ngạo nói: "Chị Mang, em cảm thấy lần sau em có thể thi lý tổng hợp được một trăm năm mươi điểm!"

Cố Mang ồ một tiếng với vẻ mặt không cảm xúc, lật sang trang tiểu thuyết nước ngoài.

Lục Dương bĩu môi đầy ủ rũ, ghé vào bàn, nghịch sách một cách chán nản.

Vô tình nhìn thấy Cố Mang gần như chưa đến ba mươi giây, đã lật sang một trang, ánh mắt có chút phức tạp: "Chị Mang, tiếng Anh của chị toàn 0 điểm, vậy mà xem sách tiếng Anh nhanh như vậy sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.