Một nam sinh dáng người khá thấp nói: "Đừng nói lớn tiếng như vậy, cẩn thận cô ấy nghe thấy, người ta nói tính tình của cô ấy rất xấu, là kiểu đột nhiên nổi điên, người nhà đều không thích cô ấy, bố mẹ qua đời cũng không ai quan tâm cô ấy, là kẻ chuyên đánh nhau, chỉ là biết nhảy múa, có chút thiên phú thiết kế."
"Tính tình xấu? Cậu không thấy đàn chị chơi với đàn tỉ Mạnh rất tốt sao, hơn nữa trước đó đã giải thích rồi, đàn chị đánh người là vì tên cặn bã đó đáng chết! Tôi cũng muốn xông lên chém tên cặn bã đó mấy nhát!"
"Chính xác! Có lẽ cậu không biết địa vị của nhà thiết kế Lan Đình trong giới thời trang! Đàn chị chỉ có chút thiên phú thiết kế thôi sao? Cậu đừng có bôi nhọ nữ thần của tôi, nếu không thì đừng làm bạn nữa!"
Nam sinh thấp bé giải thích: "Không phải tôi nói, trên diễn đàn đều nói như vậy, nữ thần của cậu toàn đều 0 điểm hết, đứng bét lớp."
Nữ sinh khịt mũi coi thường: "Vậy thì sao, nghề nào cũng có trạng nguyên, ai quy định cuộc sống chỉ có con đường học tập,"
"Đúng vậy!" Nữ sinh khác gật đầu, trợn mắt, kéo bạn mình: "Đi thôi, tam quan bất đồng, đừng nói chuyện với cậu ta nữa."
"Được, chúng ta đi."
Hai nữ sinh khoác tay nhau bước nhanh về phía trước, bỏ lại nam sinh thấp bé phía sau.
Nam sinh bĩu môi, cậu ta cũng không nói bậy, vốn dĩ là toàn đều 0 điểm, cũng đủ xui xẻo rồi, một điểm cũng không lấy được.
...
Cổng trường trung học Thực Nghiệm người đông như nêm cối, nhiều hơn tưởng tượng.
Toàn bộ bảo vệ đều ra quân, còn giăng dây ngăn người.
Học sinh của hai trường, còn có những người mê trai đẹp ở Minh Thành đến đây thăm bạn.
Thịnh Thính nhìn trong đám đông mấy lần, cũng không tìm thấy Cố Mang.
Chuyên viên trang điểm giúp Thịnh Thính chỉnh lại tóc, thấy anh ta cứ nhìn sang bên cạnh, bèn tò mò hỏi: "Anh Thính, anh đang nhìn gì vậy?"
Thịnh Thính tự biết mình đang ảo tưởng, cười cười: "Không có gì."
Cô ấy ghét nhất là đông người, sao có thể đến đây được.
Chuyên viên trang điểm là người của đoàn đội Thịnh Thính, lần trước cũng đã gặp Cố Mang, biết Cố Mang học ở trường trung học Minh Thành.
Chắc là anh Thính đang tìm Cố thần.
Nghĩ nghĩ, cô ấy nói với giọng điệu khá tùy ý: "Anh Thính, theo đuổi con gái phải tranh thủ xuống tay sớm, không thể do dự, tốt nhất là dùng đủ mọi cách lãng mạn tấn công dồn dập, dù sao thì cũng phải xác định mối quan hệ trước đã, anh nói có đúng không?"
Thịnh Thính ngẩn ra, ánh mắt dừng lại.
Tấn công lãng mạn dồn dập sao?
Cách đó không thích hợp với Cố Mang, cô ấy cũng không thích, hơn nữa...
Người đàn ông thấp giọng nói: "Cô ấy còn chưa thành niên."
"Cái này thì có sao đâu, cứ đưa người ta về bên mình trước, từ từ đợi cô ấy lớn lên là được rồi." Chuyên viên trang điểm chỉnh lại tóc mai cho anh ta: "Anh Thính à, anh phải nghĩ như vậy, nhỡ đâu anh ra tay chậm, bị người khác cướp mất thì sao? Anh với Cố thần quen biết nhau cũng ba năm rồi!"
Lần trước ở hiện trường quay MV, người đàn ông đó và Cố thần thân mật như vậy, anh Thính mà không cố gắng thì không kịp nữa đâu!
Thịnh Thính nghe vậy, chìm vào trầm tư.
...
Đám người Cố Mang đi đến chỗ cách cổng trường trung học Thực Nghiệm một đoạn, đã thấy một biển người đen nghịt: "..."
"Trời ơi! Sao nhiều người thế!" Tần Dao Chi chạy mấy bước đến cuối đám đông, giơ ống nhòm lên trước mắt, nhón chân lên.
Tầm nhìn cơ bản đều bị người ta che khuất, hoàn toàn không nhìn thấy Thịnh Thính.
Cô ấy lại bỏ ống nhòm xuống, bên tai ồn ào náo nhiệt, cả người đều không ổn.
Những người khác cũng ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không ngờ rằng bọn họ vậy mà đến cả vòng trong cũng không chen vào được.
Xung quanh toàn là fan hâm mộ kích động của Thịnh Thính.
Cố Mang đeo tai nghe chơi game, nghe thấy tiếng ồn, ngẩng đầu lên với vẻ mặt không cảm xúc, cũng không khỏi nhíu mày.
Tần Dao Chi vừa nhảy vừa vươn cổ ra, nhìn Thịnh Thính ở cổng trường.
Nhảy một hồi bỗng nhiên nổi giận, vẻ mặt khó chịu: "A! Tại sao trường học không đồng ý cho Thịnh Thính đến trường chúng ta quay phim chứ, nếu ở trường chúng ta, tôi đã sớm đứng ở hàng đầu tiên bắt tay với Thịnh Thính rồi!"
Cố Mang: "..."