Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 216: Thần tiên đánh nhau, người thường gặp nạn




Hai người Sở Nghiêu và Bé mập chặn trước mặt đám người Dịch Sâm.

"Dịch đại thiếu gia, đừng vội, chị Mang nhà chúng tôi không phải dễ chọc đâu." Sở Nghiêu mỉm cười, nói năng thong thả.

Bé mập trợn mắt há mồm: "..."

Mẹ kiếp! Sở Nghiêu cũng học được từ chị Mang rồi sao?!

Đây là cái biểu cảm gợi đòn gì thế này!

Trợ lý và chuyên viên trang điểm của Thịnh Thính đứng bên cạnh anh ta, vệ sĩ và bảo vệ cũng chạy tới, đề phòng hiện trường mất kiểm soát.

Bọn họ vây thành một vòng tròn nhỏ, cố ý tách năm người Dịch Sâm và nữ sinh tóc dài ra bên trong vòng tròn.

Bảo vệ áy náy cúi đầu khom lưng với mấy vị đại thiếu gia này, vẻ mặt phức tạp.

Vừa rồi trên đường Thịnh Thính đã bảo trợ lý gọi điện cho vệ sĩ, bây giờ không đến lượt bọn họ kiểm soát hiện trường nữa.

Cho dù có đến lượt, bọn họ cũng không dám nhúng tay vào, bên trường trung học Minh Thành cũng là một đám người không dễ chọc.

Thần tiên đánh nhau, người thường gặp nạn...

Lần này đám người Dịch Sâm hoàn toàn không thể rời đi được nữa.

Dịch Sâm liếc nhìn vệ sĩ xung quanh, hơi thở có chút dồn dập, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng mím chặt.

Sắc mặt nam sinh mặt búng ra sữa và nam sinh gầy gò càng thêm khó coi.

Nữ sinh tóc dài và bạn mình nhìn nhau, nắm chặt ngón tay, lòng bàn tay có chút ẩm ướt.

Không ít người bên ngoài vòng tròn lấy điện thoại ra quay video.

Nữ sinh tóc dài mím môi, cảm thấy rất xấu hổ, đứng yên tại chỗ nói; "Thịnh Thính, anh muốn làm gì?"

Thịnh Thính nhìn lướt qua tất cả mọi người ở hiện trường, giọng nói lạnh lùng băng giá: "Tôi quen biết Cố Mang ba năm rồi, vẫn luôn là bạn tốt, chưa làm rõ là chuyện mà nhiều người các cô lại nhằm vào một cô gái như vậy, lại còn hỏi tôi muốn làm gì?"

Trước ống kính anh ta luôn luôn lịch sự tao nhã, quản lý biểu cảm trên mặt rất tốt, đối xử với ai cũng ôn hòa.

Bây giờ đột nhiên lạnh mặt, fan hâm mộ đều ngơ ngác nhìn.

Mặt nữ sinh tóc dài hơi đỏ lên, cắn môi không nói nữa.

Bạn của cô ta nhỏ giọng nói: "Thật ra Cố Mang chỉ cần giải thích một câu là được rồi, tại sao cô ấy không giải thích, khiến mọi người đều khó xử như vậy."

Rõ ràng chỉ cần cô ấy nói một câu, mọi người sẽ không cãi nhau.

Cố Mang khẽ nhướng mắt, khóe miệng lại như có như không nhếch lên, lộ ra vài phần hoang dã.

"Cậu là ai, tại sao Cố Mang phải giải thích với cậu?" Mạnh Kim Dương đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, nhìn mấy nam sinh Dịch Sâm: "Là các cậu gây chiến trước, cũng là các cậu để người hâm mộ tự ý tổ chức mắng Cố Mang trên Weibo, không có bằng chứng mà công kích Cố Mang như vậy, bây giờ lại đổ lỗi ngược lại? Giỏi thật đấy."

Lục Dương nghe thấy câu này, có chút kinh ngạc quay sang Mạnh Kim Dương.

Mỗi lần chị Mang gặp chuyện, Kim Dương bình thường trông không có chút sức tấn công nào, toàn thân đều dựng gai lên.

Ánh mắt nam sinh mặt búng ra sữa tối sầm lại, nhìn chằm chằm Mạnh Kim Dương: "Đừng được voi đòi tiên!"

Nghe vậy, Tần Dao Chi khẽ cười một tiếng: "Tôi đã chiếm lý rồi, cho dù tát một cái vào mặt cậu, cũng là cậu đáng đời thôi nhóc con."

Sắc mặt năm nam sinh lập tức giống nhau như đúc, xanh mét.

Tần Dao Chi thật sự không hiểu nổi, người thích Chu Tâm Đường đúng là cũng ngu ngốc giống cô ta.

Loại người này thật sự có thể thi đứng đầu Minh Thành sao?

Dịch Sâm trầm giọng nói: "Các người muốn thế nào?"

Thịnh Thính nhìn bọn họ với vẻ mặt không cảm xúc: "Lên Weibo xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho lỗi lầm của người khác."

Bầu không khí rơi vào bế tắc, không ai dám lên tiếng.

Thịnh Thính vẫn nhìn những nam sinh đó, đáy mắt lạnh lùng vô tình.

Dịch Sâm nghiến răng, một lúc sau mới lên tiếng: "Đăng Weibo xin lỗi."

Nam sinh mặt búng ra sữa nhìn Dịch Sâm, nhíu mày: "Anh Sâm..."

"Tôi nói đăng Weibo xin lỗi." Dịch Sâm nhấn mạnh.

Nhiều người như vậy đều đang cầm điện thoại quay phim, đăng lên mạng, bọn họ càng mất mặt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.