Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 227: Anh Châu bận yêu đương, không rảnh chơi với chúng ta




Úc Mục Phong xếp bài xong, nhìn Tần Phóng và Hạ Nhất Độ, hắng giọng, hỏi ra câu hỏi đã nghẹn gần một tiếng đồng hồ: "Anh Tần, anh Độ, có phải anh Châu đá hai anh ra rồi không, sao bây giờ hai anh cứ tìm chúng tôi chơi vậy?"

Những người khác nghe thấy câu này, nhìn hai vị đại lão bị nghi ngờ là bị đày với ánh mắt phức tạp.

Trước đây ba người ở đâu cũng đều đi cùng nhau, bây giờ anh Châu không chơi với bọn họ nữa, chỉ còn lại anh Tần và anh Độ.

Tần Phóng thở dài, cười xoa đầu Úc Mục Phong như một người cha già: "Cậu còn nhỏ, không hiểu đâu."

Vẻ mặt Úc Mục Phong ngơ ngác: "..."

Cái gì vậy?

Hạ Nhất Độ kẹp điếu thuốc bằng ngón tay, gác lên bàn, nhìn bọn họ, hơi nhướng mày: "Anh Châu bận yêu đương, không rảnh chơi với chúng tôi."

"Mẹ kiếp!"

Cả phòng đồng thanh một tiếng.

Anh Châu đang theo đuổi phụ nữ?

Anh ấy cần sao?

Tần Phóng gieo xúc xắc, bắt đầu bốc bài, không ngẩng đầu nói: "Câm hết miệng vào."

Những người khác lập tức gật đầu lia lịa, cho dù có gan to bằng trời, bọn họ cũng không dám đi nói chuyện của anh Châu.

"Mục Phong, đến lượt cậu bốc bài rồi." Hạ Nhất Độ cầm bài gõ gõ lên bàn.

Úc Mục Phong hoàn hồn, bốc bài của mình, sau đó hỏi: "Anh Độ, anh Châu yêu đương với ai vậy? Không phải là cô gái cưỡi ngựa thắng Vu Xu lần trước chứ?"

"Cưỡi ngựa thắng Vu Xu?" Những người khác trong phòng nghe thấy chuyện này, tò mò hỏi: "Chuyện khi nào vậy?"

"Tôi quan tâm hơn là vậy mà có người thắng được Vu Xu." Một người đàn ông nói với vẻ mặt không thể tin nổi: "Cô gái này được đấy!"

Đều kinh ngạc không thôi.

Chuyện của Vu Xu khá mất mặt, đương nhiên cô ta không dám truyền ra ngoài.

Trong giới Bắc Kinh chỉ nghe nói chân cô ta bị gãy ở đâu đó, nên bị đưa về.

Nhưng lại không biết là cô ta cưỡi ngựa thua, mới bị thương.

Hạ Nhất Độ ừ một tiếng, không nhanh không chậm xếp bài: "Bây giờ xe thể thao vẫn đang đỗ ở Tỷ Cung."

"Trời ơi, cô gái này thật sự lợi hại!" Một người nói, sau đó đánh ra một quân bài: "Nam phong(*)."

(*) Nam phong: là một trong những lá Tứ phong của bộ môn Mạt chược.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Vu Thư trong giới Bắc Kinh nổi tiếng là tốt.

Vậy mà lại thua!

"Hồng trung(*)." Tần Phóng đánh theo, lại thở dài: "Đừng nhắc nữa, tôi đều cảm thấy mình thất sủng rồi!"

(*) Hồng trung: một loại trong ba loại bài Tam Nguyên của bộ môn Mạt Chược.

Khóe miệng Hạ Nhất Độ giật giật, cười mắng: "Cút đi."

Úc Mục Phong đánh bài một cách mất tập trung, bỏ qua mấy lần ù, có thể thấy là đang sốt ruột.

"Minh Tiêu." Cậu ta đột nhiên đứng dậy, kéo Kỷ Minh Tiêu đang ngồi chơi game bên cạnh đến chỗ mình: "Cậu đánh giúp tớ một ván."

Kỷ Minh Tiêu ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, Úc Mục Phong đã chạy ra ngoài: "..."

Tần Phóng khó hiểu: "Cậu ta làm sao vậy?"

Kỷ Minh Tiêu lắc đầu, nhìn thoáng qua cửa phòng: "Chắc là đi vệ sinh đấy."

...

Úc Mục Phong chạy đến lối thoát hiểm, liền gọi điện thoại cho bố mình.

Bên kia vừa nghe máy, cậu ta liền gào lên đầy sốt ruột: "Bố, xảy ra chuyện rồi, cô tổ tông đó ở bên Lục Thừa Châu rồi!"

Úc Trọng Cảnh bình tĩnh ồ một tiếng: "Bây giờ con mới biết sao, mấy tháng trước bố đã nhìn ra rồi."

Sau khi phẫu thuật cho bà cụ nhà họ Lục xong, Lục Thừa Châu đưa một cốc trà sữa, lại dẫn sư phụ của anh ta vào phòng mình ngủ, ông ta đã ngửi thấy mùi bất thường rồi.

Như bị dội một gáo nước lạnh, Úc Mục Phong: "..."

Là một người đàn ông, cậu ta rất nể phục Lục Thừa Châu.

Nhưng nếu nói đến yêu đương, Lục Thừa Châu tuyệt đối không phải là một người thích hợp mà.

"Ấy da, đừng căng thẳng thế." Úc Trọng Cảnh tự mình nghĩ thông suốt rồi: "Dù sao bố cũng đồng ý với mối hôn sự này rồi, Lục Thừa Châu giàu có như vậy, sau này gả qua đó trước tiên chia một nửa tài sản! Không cần lo lắng kinh phí nghiên cứu nữa."

Khóe miệng Úc Mục Phong giật giật, bố cậu ta thật sự không đáng tin cậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.