Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 229: Cậu muốn tìm chết!




Nam sinh mặt búng ra sữa vừa nhắc đến Cố Mang, liền nhớ đến chuyện hôm trước sau khi cậu ta xin lỗi trên Weibo, bị cư dân mạng chỉ trích, về nhà lại bị bố mẹ dạy dỗ.

Lại lên tiếng, giọng nói lộ ra vài phần hung ác: "Có lẽ thật sự tưởng chúng ta dễ bắt nạt."

Huỷ hoại Chu Tâm Đường, lại tát vào mặt bọn họ, mà còn dám đến trường bọn họ, đúng là muốn tìm chết!

Dịch Sâm siết chặt cây bút trong tay, chậm rãi nheo mắt lại: "Hôm nay trong trường có phải không có nhiều người không?"

Nam sinh mặt búng ra sữa nghĩ một chút liền hiểu ý anh ta: "Em hỏi rồi, đất diễn của Cố Mang phải đến khoảng sáu giờ tối mới kết thúc, lúc đó trong trường cơ bản không còn ai nữa."

"Em đi gọi Phương Minh bọn họ, tối nay tập trung ở ngã tư trước trường."

Phương Minh chính là nam sinh gầy gò.

Nam sinh mặt búng ra sữa ừ một tiếng, nhớ đến gì đó lại hỏi: "Anh Sâm, chúng ta có cần mang theo gì không, em nghe nói Cố Mang kia đánh nhau khá giỏi."

"Chẳng phải chưa từng đánh nhau sao, chuyện này còn cần phải hỏi anh?" Dịch Sâm lạnh lùng nói.

Nam sinh mặt búng ra sữa cười khẩy: "Em biết rồi."

...

Đất diễn của Cố Mang kết thúc lúc hơn sáu giờ, trời đã tối đen.

Thịnh Thính còn mấy cảnh quay phải quay bổ sung.

Nói với anh ta một tiếng, cô thay bộ đồng phục quay phim, mặc đồng phục của trường trung học Minh Thành, sau đó đi về phía cổng trường trung học Thực Nghiệm.

Cuối tuần, học sinh trong trường ít, đèn đường cũng bật lác đác, ánh sáng rất mờ.

Điện thoại trong túi thỉnh thoảng rung lên, chắc là tin nhắn WeChat, cô không để ý, quá lạnh, đến cả tay cũng không muốn lấy ra.

Trên đường chỉ có một mình Cố Mang.

Cô chậm rãi bước đi.

Đi qua khu rừng trước dãy phòng học, cô đi được vài bước, bên cạnh truyền đến giọng nói cà lơ phất phơ của mấy thiếu niên.

"Anh Sâm, anh định dạy dỗ cô ta thế nào?"

Dịch Sâm không nói gì, là một giọng nói khác: "Không phải nói cô ta biết nhảy sao, chi bằng đánh gãy chân cô ta đi."

"Còn biết vẽ thiết kế nữa." Lại một nam sinh khác cười một tiếng: "Hay là cứa thêm hai nhát nữa cho tay cô ta tàn phế luôn."

"Đắc tội nhiều người trong trường trung học Thực Nghiệm chúng ta như vậy, còn dám xuất hiện ở đây, cô ta gan to thật đấy." Giọng nói của nam sinh gầy gò.

Có người dùng gì đó gõ vào tường, từng tiếng một, xung quanh rất yên tĩnh, khiến cho tiếng động đó rất chói tai.

Giống như ống thép.

Tiếp đó, giọng nói của nam sinh mặt búng ra sữa vang lên: "Sao cô ta còn chưa đến, anh Sâm, anh nói xem nhỡ đâu cô ta đợi Thịnh Thính quay xong rồi cùng anh ấy... Ôi, đến rồi."

Cố Mang đứng dưới ánh đèn đường, rất bắt mắt.

Nam sinh mặt búng ra sữa nói được một nửa, liền chú ý đến Cố Mang, đột nhiên cười toe toét.

Năm người đồng loạt quay lại, nhìn về phía cô, ánh mắt đầy ác ý, rất đáng ghét.

Chậm rãi đi ra từ góc tường, trên tay cầm ống thép và dao găm, mũi dao vừa lạnh vừa sáng, tỏa ra hàn khí.

Năm người vây quanh Cố Mang.

Cô gái nghiêng đầu, liếc nhìn mấy thứ đồ trên tay bọn họ một cách thờ ơ.

"Cố Mang, đợi cô thật sự không dễ dàng." Dịch Sâm cầm ống thép dài, kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng động chói tai khó nghe.

Trên mặt đầy vẻ hung ác.

Nam sinh mặt búng ra sữa cầm dao găm, khoa tay múa chân trong không trung, cười nói: "Lại gặp mặt rồi, Cố Mang."

Cô gái cũng cười, hơi cúi cằm xuống, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bọn họ, vừa quỷ quyệt vừa lạnh lùng, đuôi mắt xếch lên toát ra vẻ gian xảo khó tả: "Nói nhảm nhiều thế, quen thân với các cậu lắm sao."

Ánh mắt nam sinh mặt búng ra sữa tối sầm lại, nụ cười cứng đờ trên khóe miệng, nắm chặt dao găm trong tay: "Cô muốn tìm chết!"

Cố Mang cởi mũ lưỡi trai ra, tiện tay ném sang một bên, lại cẩn thận tháo khăn quàng cổ từ trên cổ xuống, quấn quanh eo, nhét vào.

Mấy người nam sinh gầy gò nhìn nhau, cầm ống thép tiến về phía Cố Mang với vẻ mặt tàn nhẫn hung ác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.