Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 231: Bọn họ muốn tấn công tôi, nhưng bọn họ đánh không lại tôi




Có thể vào trường giáo dưỡng năm tuổi, Cố Mang là trường hợp duy nhất, tuy nghe không vẻ vang cho lắm, nhưng đã cứu một mạng người.

Mạnh Kim Dương đó bây giờ vẫn trưởng thành rất tốt.

Chỉ là vụ án lần này, hai người bị gãy xương sườn, hai người bị gãy xương cổ tay, một người bị chảy máu màng nhĩ, chấn động não nhẹ.

Còn đều là học sinh giỏi của trường trung học Thực Nghiệm, học sinh ngoan như vậy sẽ gây sự sao?

Trái lại Cố Mang thì...

Cảnh sát nhìn cô một cái, mở sổ ghi chép ra: "Tại sao lại đánh nhau?"

Cố Mang vắt chéo chân, cánh tay duỗi thẳng, đặt lên bàn thẩm vấn, ngón tay xinh đẹp gõ nhẹ một cách thờ ơ.

Cử chỉ động tác bất cần đời, toát lên vẻ ngông cuồng của thiếu niên.

Giọng nói hơi khàn đáp: "Bọn họ tấn công tôi."

"Bọn họ tấn công cô?" Cảnh sát ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày: "Vậy sao bọn họ đều phải vào bệnh viện?"

"Tấn công tôi, nhưng đánh không lại tôi." Cố Mang nhướng mày đầy tà khí, cười cợt đầy vẻ bất cần đời: "Bị tôi phản công."

Cảnh sát: "..."

...

Đại sảnh làm việc.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 trường trung học Thực Nghiệm kích động hơn mấy vị phụ huynh không ít, hít sâu ổn định giọng nói: "Mấy học sinh đều đang nằm trong bệnh viện, còn đều là học sinh lớp 12/1 trường trung học Thực Nghiệm chúng tôi!"

 Sắc mặt Chủ nhiệm khối âm trầm.

Năm người đứng đầu khối lớp 12, trong đó còn có một người đứng đầu thành phố, kết quả trước kỳ thi liên thông toàn quốc đều nằm trên giường bệnh.

Chuyện này đối với trường trung học Thực Nghiệm mà nói chính là đả kích chí mạng.

"Một đứa con gái, ra tay tàn nhẫn như vậy chính là có bệnh! Loại phần tử nguy hiểm này không nhốt lại thì không biết còn hại bao nhiêu học sinh!"

"Chuyện này nhà họ Phương chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, không đưa ra lời giải thích, tôi sẽ đăng lên mạng để vạch trần đồn cảnh sát các người!"

Nét mặt mấy vị phụ huynh dữ tợn.

Mọi người trong đồn cảnh sát nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Lương Thanh Như có địa vị cao nhất ở đây, nắm chặt túi xách kìm nén lửa giận, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm đám cảnh sát: "Đánh gãy xương sườn, gãy xương, con trai tôi Dịch Sâm còn bị chấn động não nhẹ, đều là trọng thương, các người định xử lý thế nào?"

Đội trưởng đội cảnh sát cũng biết Cố Mang là trẻ mồ côi, không có gia thế, thẳng thừng nói: "Bà Dịch yên tâm, chuyện này tính chất ác liệt, đương nhiên phải xử lý nghiêm, chắc chắn sẽ bị giam giữ, còn bị ghi vào hồ sơ lưu lại tiền án."

"Không chỉ vậy." Lương Thanh Như lạnh lùng nói: "Toàn bộ chi phí thuốc men và tổn thất của năm nhà chúng tôi, tôi muốn cô ta bồi thường toàn bộ!"

Đội trưởng đội cảnh sát liên tục gật đầu: "Đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ hỗ trợ bà Dịch yêu cầu bồi thường."

Lửa giận trong lòng Lương Thanh Như lúc này mới từ từ dịu xuống.

Kỳ thi liên thông quan trọng như vậy, con trai bà ta cứ như vậy bỏ lỡ.

Không cho cô ta ngồi tù thì không nuốt trôi được cục tức này!

Một người đàn ông đi ra từ phòng tài liệu của đồn, trên tay cầm tài liệu niêm phong bàn giao vụ án hình sự.

Nhìn thấy tình hình bên này, bước chân hơi dừng lại, hất hàm, hỏi người bên cạnh: "Chuyện gì vậy?"

"Đánh nhau trong trường học, một cô gái đánh năm nam sinh phải vào bệnh viện, bản thân không việc gì." Người đó trả lời anh ta, cảm thán nói: "Quả nhiên là cô gái năm tuổi đã có thể đánh một người đàn ông trưởng thành bị liệt nửa người."

Người đàn ông nghe vậy, nhìn anh ta: "Cố Mang?"

"Ngoài cô ta ra thì còn ai vào đây nữa." Người đó thở dài: "Nhưng lần này tiêu rồi, đánh toàn là con nhà giàu, nghe nói video giám sát đã bị người ta phá hủy, bây giờ chứng cứ chính là đám nam sinh nằm trong bệnh viện, mấy vị phụ huynh nói muốn truy cứu đến cùng."

Lúc nói đến video giám sát, người đó hơi hạ giọng.

Người sáng suốt vừa nhìn là biết là do bên trường trung học Thực Nghiệm phá hủy, muốn dồn Cố Mang vào chỗ chết.

Vết thương trên người đám nam sinh đó trở thành chứng cứ duy nhất.

Cố Mang không quyền không thế, sao có thể đấu với đám nhà giàu đó, chỉ riêng tiền thuốc men cũng phải bồi thường đến chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.