Lương Thanh Như thấy Tịch Yên không nói nữa, cười lạnh một tiếng, đầy tự tin: "Nó đánh con trai tôi phải vào bệnh viện, hại nó lỡ kỳ thi liên thông, những tổn thất này cô tưởng Cố Mang ngồi tù là xong chuyện sao? Trường trung học Minh Thành các cô quản lý học sinh không nghiêm, phải xin lỗi con trai tôi, còn phải bồi thường mọi tổn thất!"
"Đúng vậy! Tôi muốn Cố Mang bây giờ phải đến bệnh viện xin lỗi con trai tôi!" Một vị phụ huynh khác nói với với giọng lanh lảnh.
Luật sư lại lấy một lá thư luật sư khác từ trong cặp tài liệu ra, hơi mỉm cười: "Cô Tịch, đây là thư gửi cho trường các cô, mong trường các cô phối hợp công tác, loại học sinh này giữ lại trường cũng là tai họa đúng không, đuổi học sớm, lúc tòa án tuyên án, mới không liên lụy đến trường trung học Minh Thành."
Tịch Yên nghe thấy bọn họ muốn làm lớn chuyện như vậy, siết chặt ngón tay, bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào có lợi cho Cố Mang.
Nếu đưa ra tòa án, Cố Mang không tránh khỏi phải ngồi tù, có thể hoà giải thì cứ hòa giải.
Một lúc sau, lưng cô ấy hơi khom xuống, ánh mắt gần như cầu xin, nặn ra nụ cười: "Tôi biết kỳ thi liên thông rất quan trọng, nhưng bệnh viện sẽ nhanh chóng điều trị, bọn họ vẫn có khả năng tham gia, Cố Mang còn chưa thành niên, mọi người có thể nương tay không, chuyện bồi thường chúng ta có thể thương lượng lại."
"Muốn thương lượng gì, đi thương lượng với luật sư của tôi đi." Lương Thanh Như lạnh lùng nói: "Bây giờ bảo nó lập tức đến bệnh viện, xin lỗi con trai tôi!"
Luật sư đưa thư luật sư gửi cho trường trung học Minh Thành cho Tịch Yên: "Cô Tịch, phiền cô đưa cái này cho hiệu trưởng của các cô, còn phải thực hiện yêu cầu của thân chủ tôi, khuyên nhủ học sinh của cô, đi xin lỗi."
Tịch Yên nhận lấy thư luật sư, nói với giọng điệu nhún nhường: "Là tôi không dạy dỗ tốt học sinh, tôi đi xin lỗi, xin lỗi, mong mọi người đừng kiện Cố Mang."
Ánh mắt Cố Mang lập tức tối sầm lại, vẻ ngang ngược giữa hai đầu lông mày gần như sắp bộc phát.
Đôi mắt âm u ngước lên, nhìn về phía bọn họ.
Trong mắt là một màu đỏ như máu.
Cả người tỏa ra áp suất thấp.
"Cô Tịch, cô xin lỗi bọn họ làm gì." Cô gái đột nhiên lên tiếng, khóe miệng nhếch lên đầy tà khí, nghiêng đầu nhìn bọn họ một cách hờ hững.
Những người khác nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Mang.
Cô gái cười lạnh lùng, đuôi mắt xếch lên lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, đôi mắt sắc bén, mang theo sự ngông cuồng của thiếu niên.
Điệu bộ lại là mang vẻ bất cần đời.
Lương Thanh Như thấy thái độ không biết hối cải của cô, đuôi mắt tức giận đến đỏ bừng.
Những vị phụ huynh khác cũng trừng mắt đầy hung dữ nhìn Cố Mang.
"Cô Cố không biết mình đã phạm tội gì sao?" Luật sư nói một câu, sau đó lại cười cười: "Cũng đúng, với tuổi này của cô Cố, kiến thức pháp luật còn thiếu sót, không hiểu pháp luật cũng là điều dễ hiểu, cô Tịch, phiền cô đưa thư luật sư cho cô bé, để cô bé biết mình đã phạm tội gì, có phải nên đi xin lỗi hay không."
Chưa đợi Tịch Yên đưa cho Cố Mang, Cố Mang đã thản nhiên rút từ tay Tịch Yên.
Cả thư của trường trung học Minh Thành cũng bị lấy đi.
Luật sư đợi một lúc, xác nhận cô đã xem xong, nói với vẻ mặt có chút khinh thường: "Bây giờ cô Cố đã biết mình phạm tội gì chưa?"
Vừa dứt lời, sắc mặt ông ta đột ngột thay đổi.
Chỉ thấy Cố Mang cười, trong mắt tràn đầy sự ngông cuồng gian xảo, không nhanh không chậm xé thư luật sư, sau đó từng chút từng chút xé thành mảnh vụn.
Những người khác sắc mặt đại biến, nhìn Cố Mang vẫn đang xé với vẻ mặt không thể tin nổi, nửa ngày cũng không thể hoàn hồn lại.
Cô vậy mà dám xé thư luật sư?!
Cô gái cười khẩy một tiếng, ném những tờ giấy bị xé nát vào thùng rác bên cạnh với dáng vẻ kiêu ngạo, giọng nói vừa lạnh lùng vừa ngạo mạn: "Thư luật sư chó má gì vậy."
Ánh mắt đó đúng là coi trời bằng vung.
Sắc mặt Luật sư âm trầm, căng thẳng, cả đời ông ta chưa từng thấy ai dám xé thư luật sư trước mặt luật sư!
"Cô Cố, cô có biết hành vi của cô sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý không!" Luật sư nghiến răng nghiến lợi, chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
"Thật sao."
Một giọng nam trong trẻo trầm thấp đột nhiên vang lên.