Cuối cùng, là người đàn ông không chịu nổi trước, bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, mỗi lần cô nhìn anh ta như vậy, anh ta thật sự không biết phải làm sao.
Anh ta đưa tay nắm cằm cô rồi lắc nhẹ.
Ánh mắt Cố Mang ngây ra một giây.
Đầu ngón tay của người đàn ông hơi thô ráp, là do thường xuyên cầm súng mà ra.
Có hơi nóng, khi chạm vào làn da mát lạnh của cô, một cảm giác kỳ lạ khó tả truyền đến.
Cảm giác rất thân mật, chưa có ai từng làm hành động này với cô.
Đôi mắt cô hơi híp lại, nhìn thấy anh ta cúi đầu gần sát, mùi thuốc lá thơm mát lẫn vào hơi thở của cô.
Giọng đàn ông trầm ấm, mê hoặc: "Tôi không giận đâu, chỉ là đang nghĩ, em khi nào mới tin tôi như tin Khương Thận Viễn bọn họ?"
Thà gọi Khương Thận Viễn từ Bắc Kinh đến, mà không gọi cho anh ta?
"Tôi tin anh." Cố Mang không chút do dự đáp lại, rồi lại hơi nhíu mày suy nghĩ, ngẩng đầu lên: "Là do tôi đã quen với việc tự mình làm mọi thứ."
Chỉ có bản thân mới có thể tin tưởng, cô học rất nhiều thứ, làm qua mọi công việc.
Thứ có thể khiến Cố Mang quan tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hôm nay lại đang suy nghĩ phải nói gì với Lục Thừa Châu.
"Anh mang chứng cứ tới, đã giúp tôi rồi." Cô lại nói một câu.
Lục Thừa Châu nhìn vào biểu cảm nghiêm túc của cô gái, không nhịn được cười khẽ, mở cửa xe, giọng nói cũng lấp đầy nụ cười: "Có gì lên xe rồi nói, ngoài trời lạnh."
"Ồ." Cố Mang đáp lại một tiếng, cúi người bước vào xe.
Lục Tam vẫn giữ khoảng cách nhất định với hai người, khi thấy Lục Thừa Châu ra hiệu cho Cố Mang lên xe, anh ta mới bước nhanh tới: "Thiếu gia Lục, về Tỷ Cung à?"
"Trường trung học Minh Thành." Người đàn ông ném ra một câu rồi cũng lên xe.
"Vâng." Lục Tam ngồi vào ghế phụ, ngay lập tức kéo màn chắn xuống.
Cố Mang lên xe, mới nhận ra trên kệ xe có sẵn một ly trà sữa, mấy chiếc macarons và một miếng bánh crepe ngàn lớp vị dâu tây.
Cô khẽ nhướng mày.
Quả là chu đáo, biết cô chưa ăn tối.
Cô ngước lên nhìn Lục Thừa Châu đang lên xe từ bên kia, khẽ nói: "Cảm ơn."
Lục Thừa Châu xé bao bọc ống hút, cắm vào ly trà sữa, đưa cho cô, ánh mắt đen sâu thẳm: "Hãy bắt đầu thay đổi từ thói quen nói cảm ơn này"
Quen với việc tự mình làm mọi thứ à?
Không sao, anh ta sẽ giúp cô thay đổi.
Cố Mang khẽ nhướng đôi mày tinh xảo, ừm một tiếng, duỗi tay ra nhận lấy.
Mọi chuyện ở đồn công an xử lý khá nhanh, trà sữa vẫn còn ấm.
Cô uống một ngụm, trong đó có những viên trân châu, vị xoài rất ngon.
Lục Thừa Châu mở bao bì bánh crepe ngàn lớp vị dâu tây ra cho cô, đột nhiên hỏi: "Không giả vờ nữa à?"
Cố Mang ngước lên nhìn anh ta một cái: "…"
"Trước mặt tôi mà cũng chơi trò này à?" Lục Thừa Châu đưa bánh ngàn lớp đến bên tay cô: "Bài thi toàn điểm không? Hả?"
Người đàn ông ngân dài âm cuối, nhướng mày nhìn cô.
Cố Mang chợt nhớ lại lần trước làm bài thi toán trước mặt anh ta: "……"
…
Lúc mười giờ rưỡi, Cố Mang về đến trường, không tham gia buổi tự học buổi tối của học sinh nội trú, mà về thẳng phòng ký túc xá.
Sau khi tắm xong, cô bước ra, nghe thấy tiếng nói chuyện trong hành lang.
Cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra từ bên ngoài.
Mạnh Kim Dương nhìn thấy Cố Mang trong phòng, liền cười lớn: "Cố Mang, cậu về lúc nào vậy?"
"Mới về." Nữ sinh dùng khăn lau khô tóc: "Bài thi viết xong chưa, cho mình xem một chút."
Thẩm Hoan vừa đặt balo lên giường, nghe thấy câu này liền đứng bật dậy, vội vã đụng phải giường tầng trên.
Tiếng va chạm nghe đã thấy đau.
"Trời ơi, Thẩm Hoan, cậu cẩn thận chút đi, sao mà kích động vậy?" Bạn cùng phòng cười nói.
Thẩm Hoan xoa đầu, quay lại nhìn Cố Mang: “Chị Mang, cậu vừa nói gì? Cậu muốn xem bài thi á? Mình có nghe nhầm không?”