Những bạn cùng phòng khác cũng kinh ngạc nhìn Cố Mang, nghi ngờ lỗ tai của mình.
Cố Mang gật gật đầu, biểu cảm rất nghiêm túc.
Khóe miệng của một đám người co giật.
Mạnh Kim Dương nhịn cười, từ trong cặp sách lấy ra bài thi mà cô ấy đã làm xong, đưa cho Cố Mang: "Cái này được làm xong trong hai ngày nay, cậu xem trước đi."
''Ừ." Cô nhận lấy, khăn mặt trùm lên đỉnh đầu, lên giường.
……
Sáng hôm sau.
Cố Mang trả lại bài thi cho Mạnh Kim Dương.
Mạnh Kim Dương đang thay quần áo, cũng không nhìn mà nhét thẳng vào cặp sách.
Đến khi vào phòng học, Thẩm Hoan hỏi mượn bài thi của cô ấy để xem trình tự giải đề của một câu, cô ấy bèn đưa cho Thẩm Hoan.
Sau đó bắt đầu học thuộc từ vững tiếng Anh.
Bỗng nhiên, Thẩm Hoan hít ngược một ngụm khí lạnh: "Vãi thật Kim Dương, đề khó như vậy mà cậu còn có thể nghĩ ra hai cách giải?!"
Mạnh Kim Dương ngẩn ra, nhìn sang.
Hai đề toán lớn phía dưới cùng đều được giải bằng hai cách, chữ viết giống nhau như đúc.
Phương pháp ngắn gọn rõ ràng là của Cố Mang, hơi phức tạp là của cô ấy.
Chỉ nhìn chữ viết, ngay cả cô ấy cũng không phân biệt được cái nào là do chính cô ấy viết.
Lần trước Cố Mang hỏi cô ấy thích kiểu chữ nào, lần này là viết kiểu chữ giống hệt cho cô ấy?
Thật sự rất giống chữ của cô ấy.
Thẩm Hoan xem xong hai kiểu đáp án, vẻ mặt cảm khái: "Quy trình giải đều này thật trâu bò, mình hiểu đề này rồi! Kim Dương cậu lợi hại quá!"
Mạnh Kim Dương không nói gì, lại quay đầu nhìn Cố Mang.
Khuôn mặt tinh xảo của nữ sinh hơi cúi xuống, tay chống mặt, đang học bài.
Cô ấy mím môi cười cười.
Thấy trong ngăn bàn của mình vẫn còn kẹo mút mình mua về ngày hôm qua, cô ấy nhờ người phía sau truyền cho Cố Mang.
Nữ sinh nhận được kẹo, bèn bóc giấy gói kẹo ra, thờ ơ bỏ vào miệng cắn.
Ánh mắt Lục Dương không ngừng liếc nhìn Cố Mang, không nhịn được hỏi: "Chị Mang, tối hôm qua chị có chuyện gì vậy?"
Cố Mang chậm rãi đảo mắt, không lạnh không nhạt liếc một cái.
Lục Dương lập tức sợ hãi, cầm lấy sách tùy tiện dựng thẳng lên, che mặt: "Em không hỏi, không hỏi."
Lúc học buổi sáng, Tịch Yên không tới, tiếng đọc sách trong phòng đều vô cùng yếu ớt ỉu xìu, rất có lệ.
Trước khi đọc xong, Tịch Yên đột nhiên xuất hiện ở cửa sau, vỗ vỗ vai Cố Mang.
Nữ sinh quay lại.
Tịch Yên hơi ghé sát vào cô: "Phụ huynh của Dịch Sâm và những nam sinh kia đều tới, bảo là muốn nói chuyện với em."
Cố Mang không lên tiếng.
Tịch Yên suy nghĩ một chút rồi nói: "Em không muốn đến cũng không sao."
Cố Mang nhướn mày, cười rất quỷ quái: "Đến chứ, đưa tới cửa rồi thì sao lại không đến."
Lục Dương nhìn Cố Mang lười biếng đứng dậy, hai tay đút túi, sau đó rời đi cùng Tịch Yên.
Nhất thời càng thêm tò mò, anh ta chọc chọc bé mập phía trước: "Bé mập, cậu đi hỏi thăm thử xem tối qua ở trung học Thực Nghiệm có xảy ra chuyện gì lớn không."
……
Văn phòng của tổ khoa học tự nhiên ở tầng hai mươi, Cố Âm bước ra khỏi văn phòng, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng của Tịch Yên và Cố Mang.
Ánh mắt dừng một chút, cầm quyển giáo án của La Tụng Hoa rồi đi theo.
Phòng họp lớp mười hai, người ngồi đầy ắp.
"Hiệu trưởng Phó, chỉ cần ông có thể khiến bạn học Cố Mang rút đơn kiện thì mỗi người chúng tôi đều nguyện ý quyên góp một tòa nhà cho trường trung học Minh Thành." Bố của Dịch Sâm là một doanh nhân nổi tiếng, từ trước tới nay chưa từng hạ mình trước ai đến vậy, hiện giờ lại bất chấp tất cả vì con trai.
"Vâng vâng vâng, chỉ cần Cố Mang rút đơn kiện, ông có thể tùy tiện đưa ra điều kiện." Mấy bậc phụ huynh khác cũng phụ họa theo.
Anh một câu tôi một câu ra sức thỉnh cầu.
Hiệu trưởng Phó mỉm cười: "Nếu là chuyện của bạn học Cố Mang thì tôi cũng không tiện nhúng tay vào, không bằng chờ em ấy đến, xem ý của em ấy đi."
Ông ta cũng không dám lo liệu chuyện của Cố Mang, bên cạnh toàn là gia đình quyền quý ở Minh Thành, mà người trong tộc còn ở Bắc Kinh.
Ông ta chỉ muốn thể diện cho đến khi về hưu, tốt nhất là có thể nhìn thấy trung học Minh Thành giành được hạng nhất trong thành phố trước khi về hưu.
Nghe vậy, mấy phụ huynh đưa mắt nhìn nhau, cũng không nói gì nữa, chờ Cố Mang đến.