Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 242: Ở lại đây ảnh hưởng tới sự phát huy của Cố Mang




Năm phút sau, cửa phòng họp bị gõ vang.

Mấy phụ huynh nghe được âm thanh, ánh mắt lập tức chuyển hướng.

Bèn thấy Tịch Yên dẫn theo Cố Mang đi tới.

Khuôn mặt của nữ sinh vô cùng xinh đẹp, dưới ánh sáng lại trắng một cách quá đáng.

Gương mặt đẹp đẽ ấy cúi thấp xuống, từ giây phút tiến vào, con ngươi xinh đẹp chậm rãi nâng lên.

Trắng đen thuần khiết, mang theo sự lạnh lẽo, lại mang theo một chút xấu xa.

Vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, vừa nhìn đã thấy rất không dễ chọc vào.

Nhưng hết lần này tới lần khác, bề ngoài của nữ sinh lại là một học sinh ngoan, tóc dài xõa qua vai, mặc đồng phục học sinh rất quy củ.

Bố của Dịch Sâm đã từng nghe nói Cố Mang đánh nhau rất giỏi.

Cho nên tối hôm qua thức trắng cả đêm cũng không nghĩ thông suốt được, tại sao thằng con trai vô dụng của mình lại đi tìm Cố Mang để đánh nhau.

Tịch Yên xoay người đóng cửa phòng họp.

Trên rãnh cửa được lắp một tấm kính, có thể nhìn thấy bên trong.

Cố Âm cẩn thận thăm dò, thấy bố mẹ Dịch Sâm với vài người, cô ta khẽ nhíu mày.

Thỉnh thoảng Hạ Minh Châu sẽ dẫn cô ta đi tham dự một vài bữa tiệc ở Minh Thành, cô ta đã từng gặp qua bọn họ ở bữa tiệc.

Sao những người này lại ở đây?

Hiệu trưởng Phó thấy Cố Mang đến, chỉ vào người ngồi đối diện: "Cố Mang, đây là bố mẹ Dịch Sâm bọn họ, muốn thương lượng với em chuyện rút đơn kiện."

Lương Thanh Như nhìn khuôn mặt của Cố Mang, đôi mắt hơi đỏ lên vì giận dữ, mím chặt môi, không nói gì.

Hôm nay bọn họ đến là để cầu xin.

Cố Mang biếng nhác đi tới, kéo ghế ngồi xuống, dựa về phía sau, bắt chéo chân.

Cánh tay duỗi thẳng, cổ tay tùy ý gác lên bàn họp.

Bàn tay đẹp mắt, đánh người còn đẹp hơn.

Tư thế ngồi của chị hai.

Giơ tay nhấc chân đều toả ra hơi thở vô lại.

Sau khi Cố Mang ngồi xuống thì nhướng mắt lên: "Rút đơn kiện?"

Một đám người nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Hồi lâu sau, nữ sinh mới phì cười một tiếng: "Trông em dễ chọc vào lắm à?"

Mấy phụ huynh vừa thấy cảnh mở màn này lập tức hiểu được, hôm nay bọn họ không đổ nhiều máu thì không qua được việc này.

Hiệu trưởng Phó nhìn đám phụ huynh kia, lại nhìn Cố Mang.

Nữ sinh vẫn cười, cái kiểu cười vừa xấu xa vừa du côn này, mặt mày xinh đẹp hơi nhếch lên, kiềm chế vài phần lạnh lẽo hung ác.

Có điều Cố Mang có thể xuất hiện ở đây, chứng minh việc này còn có đường thương lượng.

Vì không muốn ảnh hưởng đến sự phát huy của Cố Mang, hiệu trưởng Phó đứng dậy, nhìn nữ sinh: "Cố Mang, đây là việc riêng của em, trường học sẽ không nhúng tay vào, tự em xem mà xử lý đi, trong trường học còn có việc chờ thầy xử lý."

Cố Mang gật đầu, lễ phép nói: "Tạm biệt hiệu trưởng."

Lúc hiệu trưởng đi ngang qua Tịch Yên, hơi dừng lại một chút: "Cô Tịch, tôi có chút chuyện muốn nói với cô, cô đi theo tôi một chút."

Tịch Yên không yên tâm về Cố Mang, nhưng hiệu trưởng đã lên tiếng, cô ấy chỉ có thể đi theo ra ngoài.

Hiệu quả cách âm của phòng họp rất tốt, đến khi Cố Âm nghe thấy tiếng mở cửa thì đã không kịp trốn đi.

Hiệu trưởng nhìn thấy Cố Âm, nhíu mày, dường như đang suy xét, vài giây sau mới hỏi: "Em là Cố Âm lớp 12/1?"

Cố Âm hơi siết chặt ngón tay, ngoan ngoãn dịu dàng nói: "Vâng, hiệu trưởng."

Cố Mang nghe tiếng, không có phản ứng gì, như là đã sớm biết Cố Âm ở bên ngoài.

Tịch Yên nhìn nữ sinh đang ngồi bên trong, biết cô và Cố Âm bất hòa nên không nói gì, trực tiếp đóng cửa lại.

"Sao em lại ở đây?" Hiệu trưởng Phó nhìn cô ta, ánh mắt hơi lạnh lùng: "Không phải các em đang học tiết buổi sáng sao?"

Cố Âm cầm quyển giáo án của La Tụng Hoa đưa cho ông ta xem: "Cô giáo bảo em đi lấy đồ, em thấy cô Tịch và chị em tới đây nên tưởng là xảy ra chuyện gì, hiệu trưởng, chị em làm sao vậy?"

Thái độ của hiệu trưởng Phó lạnh lùng: "Không có việc gì, trong thời gian lên lớp thì cứ ở yên trong phòng học, đừng đi lại lung tung."

Lúc trước trong Lễ động viên, ông ta vẫn còn nhớ rõ Nguyễn Thanh Thanh đã bị Cố Âm lợi dụng.

Chỉ là không có nhiều người biết.

Tâm tư của cô gái này khá sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.