"Haizz, tôi rất muốn biết Cố Mang kia được bao nhiêu điểm, điểm của em ấy ra chưa?" Một giáo viên thuận miệng hỏi.
Hai người là chị em ruột, khó tránh khỏi bị mang ra so sánh.
"Em ấy có thể thi được bao nhiêu điểm chứ, không bị điểm 0 là được rồi, cô không biết giáo viên dạy ngữ văn lớp 20 đau đầu vì em ấy thế nào đâu, đến cả văn cũng không thèm viết, cũng may cô giáo tổ ngữ văn tốt bụng, chưa từng ép buộc Cố Mang, nếu không với thái độ học tập của Cố Mang, đổi lại là giáo viên khác đã sớm đuổi em ấy ra khỏi lớp rồi." Nữ giáo viên có quan hệ tốt với La Tụng Hoa nói.
Biết La Tụng Hoa không thích Cố Mang, nên nói chuyện cũng không khách sáo.
La Tụng Hoa cười một tiếng: "Tôi nghe nói lúc mọi người lớp 20 đều đang tra điểm, cô ta vẫn nằm sấp ngủ ở phía dưới, không hề sốt ruột."
"Với điểm số của em ấy còn cần phải sốt ruột sao?" Nữ giáo viên cũng cười: "Thôi, đừng nói đến em ấy nữa, chúng ta đến nhà hàng ngoài trường ăn đi, coi như chúc mừng cô La."
Các giáo viên khác nghe hai người bọn họ nói về Cố Mang, đều không chen vào nói bậy, nói đến chuyện ăn cơm, mới lên tiếng.
...
Nhóm Cố Âm và Giang Hoài cũng đến nhà ăn ăn cơm.
"Âm Âm, cậu ăn gì?" Giang Hoài nhìn thực đơn của nhà ăn.
Điện thoại của Cố Âm từ nãy đến giờ vẫn luôn rung, bây giờ cô ta mới có thời gian xem, không ngẩng đầu thuận miệng nói: "Ăn cơm sườn đi."
"Được, cậu tìm chỗ ngồi trước đi." Giang Hoài dặn dò một câu, sau đó đi mua cơm.
"Âm Âm, chúng ta qua đó ngồi trước đi." Bạn cùng bàn của Cố Âm khoác tay cô ta, đi đến chỗ ăn cơm ngồi xuống.
Cố Âm vẫn đang xem điện thoại, cô ta đã nói cho cậu chuyện cô ta và Dịch Sâm có thể cùng đứng đầu.
Chắc là cậu đã thông báo cho tất cả mọi người bên nhà họ Lôi.
Trong WeChat toàn là tin nhắn chúc mừng cô ta.
Mỗi người nhà họ Lôi đều gửi tin nhắn đến, thuận tiện hỏi cô ta, Cố Mang thi thế nào, điểm có đủ vào trường cao đẳng không.
Cố Âm trả lời hết tin nhắn, nói Cố Mang không tra điểm.
"Cũng đúng, tự nó cũng nói toàn điểm 0, điểm số đó không cần phải tra, còn tưởng nó thật sự có tiền đồ gì, đừng sau này ra ngoài xã hội chỉ có bằng cấp ba, mất mặt."
Tất cả họ hàng, gần như đều nói câu này.
Cố Âm cất điện thoại, tâm trạng rất tốt, quay sang bạn cùng bàn: "Uống trà sữa không, tớ mời."
Bạn cùng bàn cười híp mắt nói: "Được nha."
Hai người dặn dò Giang Hoài, rồi đi ra khỏi nhà ăn.
Trước cửa hàng trà sữa.
"Chị Mang, chị không uống trà sữa mà uống trà bưởi mật ong sao?" Lục Dương quay đầu lại, nhìn Cố Mang đầy kỳ lạ.
Cô gái khẽ ừ một tiếng, ngáp một cái, vẻ mặt uể oải.
Tối qua cô ngủ không ngon, hôm nay cả người đều buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, cánh tay khoác lên vai Mạnh Kim Dương, dựa vào một cách xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lục Dương và bé mập đều nhìn Cố Mang, rất muốn biết tối qua cô làm gì, khiến bản thân ngủ cả một buổi sáng, vẫn chưa tỉnh táo.
Đến cả điểm cũng lười tra.
Nhưng không có gan hỏi.
Mua đồ xong, mấy người chuẩn bị đến nhà ăn, thì đụng phải Cố Âm và bạn cùng bàn của cô ta.
Cố Âm mỉm cười, giọng điệu vẫn ngây thơ như vậy: "Chị, vừa rồi cậu mợ còn hỏi điểm của chị, em bèn nói chị chưa tra, vừa hay chiều nay trường sẽ gửi điểm đến các lớp, chị nhớ nói cho cậu một tiếng nhé."
Không ai để ý đến cô ta.
Cố Mang thờ ơ uống trà bưởi mật ong, bước chân mệt mỏi đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua nhau, Cố Âm lại nói một câu: "Cô Tịch chắc là rất thất vọng nhỉ, lần này em thi được hạng nhất."
Tần Dao Chi cũng nghe nói về chuyện bình chọn giáo viên dạy giỏi, điểm số vừa ra, bọn họ cảm thấy có chút áy náy với cô giáo, không thể làm rạng danh cô.
Nhưng chính cô giáo cũng không để tâm, chỉ là tìm tài liệu khắp nơi, muốn chọn cho bọn họ một trường đại học tốt.
Bây giờ Cố Âm nói những lời này, là chạy đến đây gây sự sao?