Người của Cục giáo dục nhìn Cố Mang: "Em là người đầu tiên nói đề thi lần này không khó."
Cố Mang ồ một tiếng.
Người kia: "..."
Tổ trưởng Lưu nheo mắt lại, mở tài liệu trên bàn họp, cầm lên, rồi đưa cho cô xem: "Trước đây em toàn thi điểm 0, lần này tại sao lại đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn?"
Trong tài liệu là hồ sơ của Cố Mang, ghi lại tất cả điểm thi, đều là điểm 0.
Cố Mang cười, rất gian xảo: "Em có thể ngồi xuống nói chuyện không, đứng mỏi chân rồi."
Mọi người: "..."
Bọn họ chưa từng thấy học sinh nào ngông cuồng như vậy!
Ở nơi gần như có thể coi là hiện trường xét xử này, vậy mà cô lại có thể đưa ra yêu cầu này.
Tổ trưởng Lưu nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sắc bén, gật đầu: "Được."
Cố Mang kéo ghế ra ngồi xuống, ngả người ra sau, vắt chéo chân, vừa ngông nghênh vừa kiêu ngạo, khí thế mạnh mẽ.
Sau đó khẽ nhướng mắt, nhìn tổ trưởng Lưu, chậm rãi trả lời câu hỏi của ông ta: "Thi được bao nhiêu điểm, là tùy tâm trạng của em."
Một đám người nhìn Cố Mang, như nhìn một con quái vật.
Cô ta thật sự cho rằng mình cái gì cũng biết, làm đúng làm sai bài thi đều có thể tự mình quyết định sao?
Có học sinh nào rõ ràng có thể thi được điểm cao, lại cố ý thi điểm 0?
Tổ trưởng Lưu thấy cô không hợp tác như vậy, sắc mặt dần trở nên khó coi: "Cố Mang, bây giờ tôi nghi ngờ em gian lận trong kỳ thi tuyển sinh toàn quốc, mời em phối hợp."
"Gian lận." Cố Mang lặp lại hai chữ này, tùy ý đặt tay lên bàn, ngón tay gõ gõ, đôi môi xinh đẹp thốt ra ba chữ: "Chứng cứ đâu."
Tổ trưởng Lưu ném tập tài liệu lên bàn: "Đây không phải chứng cứ à?"
"Điểm số trước đây, không thể tính được." Cố Mang nhướng mày đầy tà khí, thản nhiên nói.
Người của Cục giáo dục thấy Cố Mang sống chết không thừa nhận, đã hết kiên nhẫn.
Vỗ mạnh vào tập đề đã chuẩn bị sẵn trên bàn: "Bây giờ cho em một cơ hội để tự chứng minh mình trong sạch, đây là đề thi dự bị của kỳ thi tuyển sinh, em làm lại một lần ở trước mặt chúng tôi, cứ theo tốc độ làm bài bữa trước của em, chỉ cần có thể đạt trên bảy trăm điểm, người đứng đầu toàn quốc chính là em, Cố Mang."
Đây là cách xử lý tốt nhất mà bọn họ bàn bạc được.
Cố Mang nhìn sang, nghiêng đầu nhìn đề thi dự bị trên bàn họp, đưa tay lấy.
Lật xem đề thi một cách qua loa, ném lại lên bàn một cách bất cần đời.
Cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp: "Em không có thời gian rảnh."
Nhìn biểu cảm vừa vô lại vừa ngỗ ngược của cô gái, sắc mặt mấy người đến từ Cục giáo dục cực kỳ khó coi, chưa từng thấy học sinh nào khó đối phó như vậy.
Trên đường đến trường trung học Minh Thành, tổ trưởng Lưu đã xem qua tư liệu của Cố Mang.
Chuyện vào trường giáo dưỡng tạm thời không nhắc đến.
Trốn học đánh nhau, trung bình một năm bị đuổi học một lần, những chuyện này đều không phải giả.
Đối với loại học sinh có nhiều tiền án như vậy, quả nhiên không thể khách sáo.
Ông ta lạnh lùng nói: "Đây là cơ hội chúng tôi cho em, Cố Mang, nếu em không thể tự chứng minh mình trong sạch, vậy thì sẽ xử lý theo gian lận, có biết hậu quả của việc gian lận trong kỳ thi quy mô lớn như này không?"
"Hậu quả của gian lận?" Cố Mang nhướng mày: "Liên quan gì đến em?"
Biểu cảm đó đáng ghét vô cùng.
Tổ trưởng Lưu lập tức nổi giận, nhìn thoáng qua cảnh sát: "Nếu đã không phối hợp làm việc, đưa cô ta về đồn cảnh sát giam giữ trước, đợi điều tra rõ ràng rồi tính."
Một nữ sinh ngỗ nghịch, dạy dỗ mấy ngày tự nhiên sẽ ngoan ngoãn khai báo.
Tịch Yên nghe vậy, sắc mặt thay đổi nghiêm trọng: "Khoan đã, các người không đủ chứng cứ, dựa vào đâu mà đưa người đi!"
Hiệu trưởng Phó đã thăm dò trước mặt Lục Thượng Cẩm, thành tích học tập của Cố Mang có lẽ không đơn giản như bề ngoài.
Ngay khi tổ kiểm tra đến trường, ông đã gọi điện cho Lục Thượng Cẩm.
Thời gian trôi qua khá lâu rồi, sao cục trưởng Lục vẫn chưa đến?
Ông ta hướng mắt ra cửa, nắm chặt tay đầy sốt ruột.