Tổ trưởng Lưu nhìn chằm chằm Tịch Yên: "Chúng tôi đã cho cô ta cơ hội, là cô ta không biết trân trọng."
Tịch Yên biết Cố Mang tính tình không tốt, chưa bao giờ hành động theo lẽ thường.
Cô ấy mím môi nói: "Để tôi khuyên nhủ em ấy."
Tổ trưởng Lưu không nói gì.
Tịch Yên hơi khom người cảm ơn, quay sang Cố Mang: "Cố Mang, em làm lại bài thi đi, làm xong là chứng mình em không gian lận rồi."
"Kỳ thi tuyển sinh toàn quốc em đã thi rồi, sẽ không thi lại lần thứ hai." Cố Mang nói với vẻ mặt không cảm xúc.
"Em thật sự tưởng điểm số kỳ thi tuyển sinh toàn quốc lần này là của em sao?" Người của Cục giáo dục nhìn cô với vẻ mặt mỉa mai, vỗ vỗ tập tài liệu toàn điểm 0: "Ngoài kỳ thi lần này ra, điểm của em toàn bộ là điểm 0."
Khuôn mặt tinh xảo của Cố Mang sắp bùng nổ sự cáu giận, không còn chút kiên nhẫn nào.
Cằm hơi nghiến chặt, mắt nhướng lên, con ngươi xuất hiện tia máu nhỏ, dưới mắt là một màu đỏ ửng, khóe miệng nhếch lên, đang định lên tiếng.
"Ai nói với các người Cố Mang chỉ thi được điểm 0?"
Một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào.
Trái tim gần như nhảy lên cổ họng của hiệu trưởng Phó, lập tức bình tĩnh trở lại.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Tất cả mọi người nhìn về phía cửa phòng họp.
Một đám người từ bên ngoài đi vào.
Người dẫn đầu là một ông lão ngoài sáu mươi tuổi, tóc muối tiêu, mặc áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn chỉnh tề, cả người toát lên khí chất nho nhã.
Người của tổ kiểm tra không biết những người khác, nhưng lại vô cùng quen thuộc với khuôn mặt của Lục Thượng Cẩm.
Sợ hãi đến mức đứng bật dậy, cung kính nói: "Cục trưởng Lục."
Cố Mang liếc nhìn qua, nhưng khi nhìn thấy ông lão, vẻ bất cần đời trên mặt lập tức biến mất, hơi ngẩn người.
"Cố Mang, sao lại nhìn thầy như vậy, mấy tháng không gặp, không nhận ra rồi sao?" Trong đôi mắt già nua của ông lão hiện lên ý cười trêu chọc.
Cô gái hoàn hồn, đứng dậy, đi đến trước mặt ông lão, bước chân cũng không còn lười biếng như bình thường nữa, rất ngoan ngoãn, vẻ mặt của một học sinh ngoan: "Thầy, sao thầy lại đến đây ạ?"
Tần Phóng nhìn Cố Mang, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Quen biết Cố Mang nửa năm rồi, ai trong số bọn họ từng thấy Cố Mang như vậy chứ?!
Đây không phải phong cách của chị hai!
Nhóm Lục Thừa Châu gặp Lục Thượng Cẩm ở cổng trường.
Điều khiến người ta bất ngờ, là trên xe của Lục Thượng Cẩm lại xuất hiện một người mà không ai ngờ đến.
Bộ trưởng Bộ Giáo dục tiền nhiệm, Đàm Hi Thành.
Một nhân vật gần như dẫn dắt cải cách chế độ giáo dục toàn quốc, cả đời cống hiến xuất sắc.
Hạ Nhất Độ nghe thấy Cố Mang gọi Đàm Hi Thành là thầy, hơi ngạc nhiên.
Cố Mang là học sinh của ông Đàm?
Đàm lão vẫn luôn dạy lớp 12 trường Thanh Thủy, mười năm trước được điều đến Bắc Kinh, đảm nhiệm chức Bộ trưởng Bộ Giáo dục của cả nước.
Sau khi đến Bắc Kinh, Đàm lão không còn đích thân dạy học nữa, cũng không nhận học sinh.
Hai năm trước đã về hưu trở về Minh Thành an hưởng tuổi già.
Nếu Cố Mang là học sinh của ông Đàm, vậy thì chỉ có thể là được nhận vào mười năm trước.
Nhưng mười năm trước Cố Mang mới bảy tuổi, Đàm lão dạy lớp 12, sao cô ấy có thể là học sinh của ông Đàm?
Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang với ánh mắt sâu xa.
Mười năm trước sao.
Ông Đàm nhìn Cố Mang từ trên xuống dưới với ánh mắt hiền từ, rất hài lòng, lên tiếng với giọng nói già nua, mộc mạc: "Thầy không đến, thì ai chứng minh điểm số cho em."
Cố Mang cười cười: "Em cảm ơn thầy."
Hiệu trưởng Phó nhận ra ông Đàm, trong mắt tràn đầy kích động.
Người như Đàm Hi Thành, gần như là tấm gương cho những người làm sự nghiệp giáo dục!
Cả đời đều là huyền thoại!
Ông Đàm đưa tay ra, quay sang Lục Thượng Cẩm: "Tiểu Lục, đưa tài liệu cho thầy."
Lục Thượng Cẩm gật đầu, tháo dây tập tài liệu, rồi lấy ra, đưa cho ông Đàm.