"Cố Mang, cô ta..." Giang Hoài gần như không nói nên lời, nửa ngày mới khó khăn thốt ra một tiếng: "Cô ta là thủ khoa thi đại học mười năm trước, trường Thanh Thủy, học sinh của ông nội Đàm..."
Cố Âm nghe thấy câu này, đầu óc ong ong, hoa mắt chóng mặt, một dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng, như bị cắt đứt.
Tiếng ồn ào xung quanh đều trở nên mơ hồ, một số hình ảnh của mười năm trước hiện lên.
Năm cô ta năm tuổi, bố mẹ đưa cô ta và Cố Mang đến trường Thanh Thủy.
Nhưng trường Thanh Thủy nhận Cố Mang từng vào trường giáo dưỡng, lại không nhận cô ta.
Ánh mắt của họ hàng nhìn cô ta lúc đó, cả đời này cô ta cũng không quên, Cố Mang dựa vào đâu chứ!
Cả một năm, cô ta đều sống dưới cái bóng của Cố Mang, ai ngờ năm thứ hai, Cố Mang bị trường Thanh Thủy đuổi học, thậm chí vì đánh nhau tập thể mà bị trường Thanh Thủy ghi một cách nặng nề vào hồ sơ.
Muốn tìm trường khác cũng khó.
"Âm Âm, Cố Mang thật sự từng học ở trường Thanh Thủy sao?" Bạn cùng bàn cầm điện thoại tay hơi run rẩy: "Học một năm đã đi thi đại học, sao có thể chứ?!"
Bảy tuổi đi thi đại học, đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn sao?!
Cổ họng Cố Âm như bị cái gì đó chặn lại, không nói nên lời.
...
Văn phòng giáo viên các môn đều im lặng.
Lặng lẽ nhìn bài đăng mới nhất trên Weibo của Cục giáo dục.
Bên dưới có ảnh chụp phiếu trả lời của Cố Mang trong kỳ thi đại học mười năm trước và kỳ thi tuyển sinh lần này.
Những bằng chứng này như tát một cái vào mặt tất cả mọi người.
Tịch Yên trở về văn phòng tổ lý tổng hợp, không ai nói lời nào.
Hình ảnh La Tụng Hoa chế nhạo Tịch Yên trước đây vẫn còn hiện rõ trước mắt, hôm nay người đứng đầu toàn trường lại về tay lớp của Tịch Yên.
Người đứng đầu này không chỉ là đứng đầu toàn trường, còn là đứng đầu toàn thành phố, đứng đầu toàn tỉnh, đứng đầu toàn quốc!
Cái tát này đến quá nhanh.
Chỉ có một nữ giáo viên dạy sinh học bình thường có quan hệ khá tốt với Tịch Yên đi đến bàn làm việc của Tịch Yên, nhỏ giọng nói: "Cô giỏi thật đấy, mắt nhìn người rất chuẩn, đến cả học sinh xuất sắc như Cố Mang cũng bị cô nhìn thấu!"
Đến bây giờ cả người Tịch Yên vẫn lâng lâng, không có cảm giác chân thật, nhìn cô giáo dạy sinh, không biết nói gì.
Cô ấy cũng không ngờ, Cố Mang có sở thích này, chỉ thi đạt điểm tuyệt đối và điểm 0.
Nhớ đến chuyện trước đây Cố Mang thi môn hóa được ba điểm.
Thật sự là nể mặt cô ấy rồi.
"Lần này giải thưởng giáo viên dạy giỏi khối lớp 12 toàn quốc có hy vọng rồi, nhớ mời tôi ăn cơm nha, tôi muốn ăn lẩu!" Cô giáo dạy sinh cười híp mắt nói.
Rầm.
Tiếng đóng cửa khiến cả văn phòng đều rung lên.
Chỗ ngồi của La Tụng Hoa trống không.
Cô giáo dạy sinh quay đầu nhìn, cười cười: "Để bà ta suốt ngày không vừa mắt cô, bắt nạt cô."
Tịch Yên: "..."
...
Cố Mang đích thân đưa ông Đàm đến bãi đậu xe của trường, mở cửa xe: "Lần sau em nghỉ học sẽ đến thăm thầy."
Ông Đàm nhìn cô với ánh mắt hiền từ, mỉm cười vui vẻ: "Định chọn ngành nào? Học thiết kế, học y, hay là học ngành khác?"
Cố Mang suy nghĩ mấy giây, trả lời ông ấy: "Em xác định rồi sẽ nói cho thầy ạ."
"Được." Ông Đàm gật đầu, đánh giá cô từ trên xuống dưới, lại dặn dò một câu: "Cao lên rồi đấy, chỉ là quá gầy, thích ăn đồ ngọt như vậy, cũng không biết ăn đi đâu hết, ăn cơm cho đàng hoàng biết chưa?"
Cố Mang đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn vô cùng.
Đợi ông Đàm khom lưng ngồi vào xe, cô đóng cửa xe lại, vẻ mặt xinh đẹp lập tức thay đổi, ba phần gian xảo, bảy phần bất cần đời.
Tần Phóng: "..."
Chị đại đúng là thay đổi như trở bàn tay.
Cố Mang hai tay đút túi, nhìn Lục Thượng Cẩm, lễ phép nói: "Cảm ơn chú Lục."
Lục Thượng Cẩm cười nói: "Chú đưa Đàm lão về trước."
Cố Mang gật đầu.
Lục Thừa Châu vẫn luôn suy nghĩ, Lục Thượng Cẩm quen biết Cố Mang như thế nào.
Hôm nay đột nhiên nhớ ra, mười năm trước Lục Thượng Cẩm từng làm chủ nhiệm khoa ở trường Thanh Thủy, quen biết Cố Mang cũng không có gì lạ.