Nhìn động tác chép bài tập không nhanh không chậm của Cố Mang, ánh mắt giáo viên tiếng Anh gần như trìu mến.
Học sinh vừa ngoan ngoãn, vừa tuân thủ kỷ luật, học lực lại tốt thật sự không nhiều.
Đang định khen Cố Mang khiêm tốn trước mặt cả lớp, kết quả cô gái lại nói một câu.
"Lại không có việc gì làm."
Giáo viên tiếng Anh nghẹn lời, lặng lẽ bỏ đi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chị đại vì không có việc gì làm, chỉ có thể chép bài tập.
...
Tiết đầu tiên là toán, giáo viên toán Trần Bác từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt đầu tiên là nhìn Cố Mang.
Cô gái chóng cằm, dáng vẻ không tập trung, bình tĩnh như mọi khi.
Trần Bác lại nắm chặt tập giáo án trong tay, ông ta chưa từng dạy học sinh có điểm tuyệt đối, không biết dạy thế nào.
Nghĩ đến phiếu trả lời môn Toán của Cố Mang hôm qua.
Cách giải đề vô cùng tuyệt vời, mạch suy nghĩ chặt chẽ rõ ràng, đánh thẳng vào trọng tâm.
Chẳng trách đến cả Đàm lão cũng muốn cất giữ phiếu trả lời của cô.
Đi đến bục giảng, Trần Bác cố gắng để bản thân giống như bình thường lúc lên lớp, bình tĩnh bảo học sinh mở sách ra, chuẩn bị bắt đầu giảng bài.
Vừa ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng của Cố Mang, trong lòng bèn căng thẳng.
Giống như người ngồi bên dưới không phải là học sinh, mà là một nhà toán học.
Ông ta hắng giọng, lấy một viên phấn xoay người viết đề, bề ngoài rất bình tĩnh, nhìn kỹ, thì thấy tay viết chữ hơi run rẩy.
Giảng được khoảng năm, sáu bài, mới vào được trạng thái giảng bài.
Năm phút cuối cùng của tiết học, Trần Bác viết một bài toán lên bảng, sau đó xoay người lại, nhìn Cố Mang: "Cố Mang, em biết làm bài này không?"
Cô gái đưa chân đang gác lên ghế xuống đất, ngoan ngoãn đứng dậy, giọng nói hơi khàn: "Hai phần ba nhân căn bậc hai của ba."
Cả lớp chìm vào sự im lặng khó tả.
Lục Dương nhìn học sinh xuất sắc bên cạnh, tâm trạng sắp sửa sụp đổ.
Anh ta còn chưa xem hết đề bài, bên này đã có đáp án rồi.
Giáo viên toán cũng không ngờ Cố Mang trực tiếp đọc đáp án cho ông ta, ngây người ngay tại chỗ.
Ông ta viết đề bài mất mười mấy giây.
Tính thời gian nhiều hơn một chút, Cố Mang dùng hơi mười giây để đưa ra đáp án, nhưng chính ông ta làm bài này mất tận mười phút.
Tần Dao Chi quay đầu nhìn Cố Mang, khóe miệng giật giật, hoài nghi nhân sinh.
"Được rồi em ngồi xuống đi." Giáo viên toán bất lực xua tay, nhìn các học sinh khác trong lớp: "Nào, chúng ta giảng bài này..."
Không chỉ giáo viên toán cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Giáo viên vật lý cũng thử, ra một bài tập điện từ trường phức tạp, kết quả lại thêm một người hoài nghi nhân sinh.
Tịch Yên đi trong dãy phòng học, gặp ai cũng nghe thấy bọn họ khen điểm số của Cố Mang, nói lần đầu tiên cô ấy dạy lớp 12, đã dạy ra một thủ khoa toàn quốc.
Nghe đến mức cô ấy sắp bay lên trời.
Tiết cuối cùng buổi sáng là sinh học, sau khi học xong thì tan học.
Một đám người đi đến nhà ăn, thấy Tịch Yên và một người đàn ông đứng cùng nhau dưới dãy phòng học.
"Trời ơi, các cậu xem đó có phải bạn trai của cô Tịch không!" Cậu bạn mập kinh ngạc kêu lên.
Sở Nghiêu trợn to mắt nhìn sang.
Hai người có cử chỉ khá thân mật.
Người đàn ông đó tóc ngắn gọn gàng, trông rất mạnh mẽ, khá đẹp trai.
Cố Mang nghe vậy, nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, hơi nheo mắt lại.
À, hai người bọn họ quen nhau từ khi nào vậy?
Một lúc sau, Ngô Lạc mới chú ý đến Cố Mang, ngẩn ra, trên mặt hiện lên vẻ ngại ngùng hiếm thấy, dường như có chút xấu hổ.
Tịch Yên thấy sắc mặt ông ta không đúng lắm, quay đầu nhìn theo ánh mắt của ông ta.
Nhìn thấy một đám học sinh nhìn chằm chằm cô ấy, lông mi run rẩy, mặt lập tức đỏ bừng.