Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 273: Chương 273




Cố Mang nhướng mày, vẻ mặt bất cần đời, hai tay đút túi đi về phía trước, có chút ngông nghênh: "Đi ăn."

Mạnh Kim Dương vội vàng đuổi theo cô, lúc cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười.

Cảnh sát Ngô và cô Thích, rất xứng đôi.

Các học sinh khác cũng vội vàng rời khỏi hiện trường.

Cô Tịch nhà bọn họ đã hai mươi bảy tuổi rồi, cũng nên tính đến chuyện cả đời rồi.

Ăn cơm xong, mấy người trở về phòng học.

Đều vây quanh Cố Mang.

Cô gái ngồi nghiêng người, cầm điện thoại trên tay, một tay chống lên bàn, nghiên người dựa vào tường, đang chơi game.

Tần Dao Chi lấy một đống đồ ăn vặt vừa đắt vừa ngon từ trong cặp ra, một đám người chia nhau ăn.

Chọn mấy miếng xoài sấy và dâu tây sấy đưa cho Cố Mang.

Tần Dao Chi xé một miếng khoai tây chiên: "Anh mình nói sáng nay các giáo sư trong và ngoài nước đã đến trường trung học Minh Thành rồi, ngày mai chính thức bắt đầu phỏng vấn, các cậu đã nghĩ kỹ sẽ đến trường nào chưa?"

Mấy người Lục Dương không cần phải suy nghĩ đến chuyện này, bọn họ không định thi tuyển sinh nên trực tiếp rời đi.

Thẩm Hoan thi được sáu trăm ba mươi điểm, cô ấy muốn đến Đại học Giao thông Bắc Kinh: "Mình đã xem yêu cầu của Đại học Giao thông Bắc Kinh rồi, chắc là mình đủ điều kiện, nếu Đại học Giao thông từ chối, mình sẽ chiến đấu lại trong kỳ thi đại học vào tháng sáu!"

Tần Dao Chi vỗ vai cô ấy, quay sang Cố Mang: "Chị Mang, chị định đến trường nào vậy?"

Cô gái đang chơi game, tay di chuyển không nhanh không chậm, miệng ngậm cây kẹo mút mà Lôi Tông đưa lúc sáng, chậm rãi nói, có phần lười nhác: "À, chưa nghĩ kỹ."

Tần Dao Chi nghe vậy, thì kinh ngạc: "Ngày mai người đầu tiên được phỏng vấn chính là chị, nói không chừng tối nay đã có người đến tìm chị, còn chưa nghĩ kỹ sao?"

Cố Mang gật đầu, bắn một phát súng vào đầu đối thủ, giọng nói nhạt nhẽo: "Không gấp."

Tần Dao Chi nghẹn lời, cũng không hỏi nữa, dù sao nhiều trường đại học như vậy cứ để chị đại này chọn.

Cô ấy nghiêng đầu, nhìn Mạnh Kim Dương: "Kim Dương, còn cậu thì sao?"

"Tối qua mình đã xin cô Tịch, bảo nhà trường gạch tên mình khỏi danh sách phỏng vấn rồi." Mạnh Kim Dương nhỏ giọng nói.

Tin tức chấn động, một đám người đều nhìn cô ấy.

Cố Mang khẽ nhướng mắt, không có phản ứng gì trên mặt, rất bình tĩnh.

Lục Dương im lặng một lúc, mới thốt ra tiếng: "Kim Dương, cậu có biết mình được bao nhiêu điểm không?! Cậu lại gạch tên mình khỏi danh sách phỏng vấn?!"

Đều trên bảy trăm điểm rồi!

Điểm số này nếu không có sự tồn tại của người biến thái như chị Mang, đã rất ghê gớm rồi!

Bé mập nghĩ nghĩ, thật sự không hiểu nổi: "Hơn bảy trăm điểm, thật ra muốn học trường nào cũng được mà, sao lại gạch tên?"

"Khoa Luật Đại học Bắc Kinh, chương trình cử nhân liên thông, nếu chọn luật sư Khương làm giáo viên hướng dẫn, điểm của mình không đủ." Mạnh Kim Dương nhíu mày.

"Hơn bảy trăm điểm còn chưa đủ sao?!" Sở Nghiêu không thể tin nổi: "Vậy bao nhiêu điểm mới có thể chọn luật sư Khương?"

Tần Dao Chi lại xé một gói nam việt quất khô, ném một miếng vào miệng: "Anh Thận Viễn là giáo sư trẻ tuổi nhất khoa Luật Đại học Bắc Kinh, còn là phó khoa Học viện Luật, mỗi năm chỉ nhận hai sinh viên, cơ bản đều chọn trong số các thủ khoa của mỗi tỉnh."

Mạnh Kim Dương cụp mắt xuống, hàng mi dài che phủ.

Điểm số của cô ấy không đủ.

Tần Dao Chi nhìn Mạnh Kim Dương, hít một hơi:, "Nhưng mà nếu cậu muốn làm sinh viên của anh Thận Viễn, chắc là không cần..." điểm đâu.

Ba chữ phía sau cô ấy không nói ra.

Mạnh Kim Dương thả lỏng: "Không sao, mình còn một cơ hội, mình sẽ thi đại học vào tháng sáu."

Nhất định cô ấy có thể dựa vào chính mình thi vào Học viện Luật.

Cố Mang khẽ nhướng mắt, thu lại vẻ lười biếng, nhỏ giọng nói: " Còn hơn bốn tháng."

Mạnh Kim Dương ừ một tiếng: "Mình về chỗ ngồi đọc sách trước đây."

Cô ấy đứng dậy, trở về chỗ ngồi của mình, lấy sách bài tập toán ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.