Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 274: Chương 274




Vừa tan học buổi chiều, Cố Mang đưa bài tập đã chép xong cho lớp trưởng thì chuẩn bị đi ăn cơm.

Điện thoại trong túi vang lên, một dãy số xa lạ.

Cô khựng lại, lấy mũ lưỡi trai trên bàn, đi về phía cửa trước của phòng học rồi mới nghe máy.

Bên kia lên tiếng trước, tiếng Trung có chút cứng nhắc: "Xin chào, bên kia có phải là Cố Mang không?"

Giọng của nữ sinh vô cùng lạnh nhạt: "Là tôi."

Bên kia nói: "Tôi là Trưởng khoa Khoa Quản trị Kinh doanh của Đại học M. Không biết em có thời gian không, chúng ta có thể gặp mặt không?"

Đại học M là một trong những trường đại học tốt nhất nước K, năm nào cũng nằm trong top 10 bảng xếp hạng các trường đại học trên thế giới.

Khoa Quản trị Kinh doanh của bọn họ lại càng nổi tiếng thế giới, là nơi mà vô số học sinh đều muốn vào.

Tần Dao Chi nói trúng rồi, đến trước thời hạn nữa.

Đám người Mạnh Kim Dương đang đợi ở cửa trước, thấy Cố Mang đi ra, đang định nói chuyện thì ánh mắt rơi vào điện thoại của cô, lập tức im lặng.

Cố Mang khoác tay lên vai Mạnh Kim Dương như thói quen, rẽ xuống lầu.

Lúc này mới hạ giọng trả lời bên kia: "Em không nghĩ sẽ xem xét ngành này."

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, vị trưởng khoa đó cười áy náy: "Là chúng tôi không tìm hiểu rõ trước, không biết em muốn học ngành là gì, các chuyên ngành khác của trường chúng tôi cũng có rất nhiều tài nguyên giảng dạy tốt."

Xung quanh trưởng khoa là ba giáo sư của Đại học M, bốc đại một người trong số đó cũng là nhân vật lớn có thể khiến các giới các ngành chấn động.

Lúc này bọn họ đều đang tụ tập lại nghe nội dung trong điện thoại.

Nhưng mười mấy giây trôi qua, Cố Mang vẫn không lên tiếng.

Nếu Cố Mang chỉ là thủ khoa kỳ thi liên thông toàn quốc lần này thì có lẽ cũng không đến mức bị các trường nổi tiếng tranh giành.

Nhưng cô đã là thủ khoa kỳ thi đại học khi mới bảy tuổi.

Mấy vị giáo sư lo lắng nhíu mày, một người nhỏ giọng nói: "Miễn học phí cho em ấy, mỗi tháng trợ cấp năm vạn, tài nguyên gì trong trường cũng để cho em ấy chọn trước."

Trưởng khoa gật đầu, nói kết quả thương lượng của mấy người họ cho Cố Mang: "Em còn có điều kiện gì thì cứ việc đưa ra, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng điều kiện của em, đây là thành ý của Đại học M."

Cố Mang hơi nhướng mày: "Em sẽ cân nhắc Đại học M."

Trưởng khoa thở phào nhẹ nhõm rồi lại đột nhiên nhớ đến gì đó: "Cố Mang, không biết trước chúng tôi, đã có trường nào tìm đến em chưa, tôi hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ về trường chúng tôi. Chuyên ngành học rất quan trọng, chúng tôi đã xem điểm Toán và Vật lý của em, ngành Tài chính rất phù hợp với em, em rất có thiên phú về phương diện này."

Cố Mang đáp lại một tiếng: "Cảm ơn thầy."

"Không có gì." Trưởng khoa cười nói: "Tôi nghĩ chúng ta có thể gặp mặt nhau vào ngày mai."

Cố Mang vừa cúp máy thì một giây sau, màn hình điện thoại lại hiển thị có người gọi đến.

Vẫn là số lạ.

Cô nhíu mày có chút bực bội, bật chế độ im lặng rồi không để ý nữa, đi thẳng đến nhà ăn.

Không nhận cuộc gọi nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, tin nhắn đã ngập tràn điện thoại.

Tin nhắn bày tỏ ý định của mấy chục trường học gửi đến điện thoại của cô. Tất cả các trường đều đưa ra đủ loại điều kiện, hy vọng cô có thể chọn trường của bọn họ.

Cố Mang liếc nhìn mấy cái, tắt nguồn điện thoại rồi cất vào túi.

...

Tắm xong đi ra, Cố Mang cúi đầu, cầm khăn lau tóc.

Mạnh Kim Dương đột nhiên đi đến trước mặt cô, giơ điện thoại lên: "Điện thoại của ngài Lục."

Cố Mang khựng lại.

"Anh ta nói điện thoại của cậu tắt máy nên gọi vào điện thoại của tớ." Mạnh Kim Dương nhỏ giọng nói.

Cố Mang gật đầu, nhận lấy điện thoại, nói vào trong điện thoại: "Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh."

Nói xong, nghe thấy người đàn ông đáp lại một tiếng thì cô cúp máy, trả điện thoại cho Mạnh Kim Dương.

Cô lười biếng đi đến bên giường, trùm khăn lên đầu.

Lấy chiếc điện thoại nắp gập cũ từ trên giường, sau đó lấy thuốc lá và bật lửa, thong thả đi ra ban công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.