Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 275: Chương 275




Cố Mang lười biếng dựa người vào lan can, quần thể thao màu đen tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng.

Một tay bấm số điện thoại của Lục Thừa Châu, tay kia dùng ngón cái đẩy bao thuốc lá ra, lấy một điếu ngậm vào miệng, bật lửa châm thuốc.

Bấm số xong, cô nhấn gọi, cánh tay tùy ý đặt lên lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc.

"Sao lại tắt điện thoại vậy?"

Chỉ đổ chuông một tiếng là Lục Thừa Châu lập tức nghe máy, giọng nói trầm thấp của anh ta truyền đến.

Cố Mang cụp mắt xuống, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng: "Ngày mai bắt đầu phỏng vấn rồi, nhiều cuộc gọi quá, phiền."

Lục Thừa Châu đứng trước cửa sổ sát đất của căn hộ ở Tỉ Cung, nhìn cảnh đô thị phồn hoa lung linh sắc màu về đêm.

Trên tay bưng một cốc nước mật ong, ngón tay sạch sẽ khẽ miết nhẹ mép ly, thấp giọng hỏi: "Vẫn chưa nghĩ kỹ sẽ học ngành gì sao?"

Đầu dây bên kia điện thoại có chút im lặng, một lúc sau, Lục Thừa Châu mới nghe thấy giọng nói của nữ sinh: "Y học cổ truyền."

"Đại học Bắc Kinh, Đại học Y học cổ truyền Bắc Kinh, Đại học Y khoa Bắc Kinh, có thể chọn một trong ba trường này." Dường như anh ta đã sớm chuẩn bị sẵn: "Khoa Y của Đại học Bắc Kinh tốt hơn. Nếu em không muốn học cùng trường với Cố Âm, tôi sẽ xử lý."

Anh ta đoán được cô muốn học gì, thật sự rất hiểu cô.

Cố Mang gạt tàn thuốc, vẻ lạnh lùng giữa hai đầu lông mày hơi dịu đi một chút. Cô thản nhiên nói: "À, không cần, cô ta sẽ không học Y học cổ truyền đâu, cho dù em đến Đại học Bắc Kinh thì cũng sẽ không cùng chuyên ngành với cô ta."

"Thật sự không để ý sao?"

Lục Thừa Châu uống một ngụm nước mật ong, đáy mắt có chút sâu xa.

Anh ta cũng không đoán chắc được chuyện này. Trong ấn tượng của anh ta, đối với ai, Cố Mang cũng có thể ra tay tàn nhẫn, chỉ có Cố Âm là cô nương tay.

Cố Mang lười biếng ừ một tiếng, nhớ đến điều kiện mà những trường đó đưa ra trong tin nhắn: "Đại học M của nước K, miễn học phí, mỗi tháng trợ cấp năm vạn, tài nguyên ưu tiên tuyệt đối, có hơi động lòng."

Có thể tiết kiệm không ít tiền cho cô.

Lục Thừa Châu nghe thấy câu này thì khẽ cười: "Không phải tôi đã chuyển cho em một trăm triệu rồi sao, lại hết rồi à?"

Còn có tiền lấy từ năm nhà Dịch Sâm nữa, hẳn là hơn năm trăm triệu.

Cố Mang nhớ đến chuyện này thì lập tức thấy phiền. Lão già Úc Trọng Cảnh kia, gần đây dòng tiền lưu động còn lớn hơn trước, nghe nói lại đang nghiên cứu kỹ thuật y học mới.

Muốn thu hồi vốn thì chỉ có thể đợi kỹ thuật y học thành hình.

"Bắt mạch không? Một lần ba trăm nghìn." Cố Mang đột nhiên hỏi một câu.

Lục Thừa Châu: "..."

Nói chuyện điện thoại với anh ta xong, chưa được mấy phút là tài khoản của Cố Mang lại cộng thêm một trăm triệu.

Đồng thời, trong WeChat xuất hiện một tin nhắn chưa đọc: "Dự chi một năm tiền lương, mạo muội hỏi cô Cố, không biết mua đứt là  bao nhiêu tiền?"

Cố Mang nhìn màn hình điện thoại, híp mắt, hừ một tiếng: "Nghĩ đẹp nhỉ."

Cô dụi tắt thuốc lá, chậm rãi đi vào phòng ngủ.

...

Ngày hôm sau.

Buổi phỏng vấn bắt đầu từ trường trung học Minh Thành.

Các thầy cô của phòng công tác tư tưởng đều đã đến đây chuẩn bị.

Trước cửa đại sảnh phỏng vấn, Cố Mang, Tần Dao Chi và Thẩm Hoan đứng bên cạnh.

Còn có học sinh của các lớp khác.

Tần Dao Chi nhàm chán nhìn xung quanh, kết quả lại thấy một người không nên xuất hiện ở đây: "Chị Mang, sao Cố Âm lại đến đây? Em nghe nói Cố Âm đã được Đại học Bắc Kinh nhận rồi mà, sao cô ta còn đến phỏng vấn?"

Từ xa đã nhìn thấy mấy học sinh lớp 1 đang đi về phía này.

Thẩm Hoan nghe vậy thì quay đầu lại: "Đã được Đại học Bắc Kinh nhận rồi mà cô ta còn đến đây, như vậy không phải là tát vào mặt Đại học Bắc Kinh sao?"

Tần Dao Chi gật đầu, làm vậy thì sẽ đắc tội hoàn toàn với Đại học Bắc Kinh.

Cố Mang không nói gì, cầm điện thoại trò chuyện với Lục Thừa Châu.

Trước đại sảnh phỏng vấn rất trống trải, Cố Mang đứng bên cạnh một cây cột.

 Cố Âm đứng cách cô một khoảng, quay sang liếc nhìn cô.

Rạng sáng hôm qua, có một nhóm người đến Minh Thành, cục trưởng Lục và cậu đã đích thân đi đón.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.