Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 277: Chương 277




Giáo viên và học sinh của Hội học sinh dẫn các giáo sư đến chỗ ngồi đã được chỉ định.

Mười phút sau, trong đại sảnh phỏng vấn chỉ còn lại chỗ ngồi của khoa Y thuộc Đại học Bắc Kinh là còn trống.

Một nữ sinh tóc ngắn ngang vai trừng lớn mắt, nhìn vào trong, tò mò hỏi: "Sao khoa Y trường Đại học Bắc Kinh vẫn chưa đến?"

"Không biết." Một nam sinh khác nhìn ra ngoài: "Các cậu nói xem Đại học Bắc Kinh có cử viện sĩ Úc đến không?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi đấy." Nữ sinh đó nhìn cậu ta với ánh mắt như đang nhìn người si nói mộng: "Viện sĩ Úc là Trưởng khoa danh dự của khoa Y, còn là người có cấp bậc lão làng của Tổ chức Y tế, sao có thể quan tâm đến mấy chuyện này được."

Nam sinh rất tiếc nuối: "Mặc dù biết viện sĩ Úc rất lợi hại, em không xứng, nhưng ước gì có thể gặp được người thật một lần."

Nghe nói hai năm trước bên Trung Đông bùng phát dịch bệnh, chết mấy vạn người.

Cuối cùng bọn họ cầu cứu viện sĩ Úc, viện sĩ Úc chỉ dùng mười ngày là đã nghiên cứu ra cách khắc chế.

Chưa đầy một tháng là loại vắc-xin được nghiên cứu đã chính thức được đưa vào điều trị.

Tốc độ rất nhanh!

Bên Trung Đông còn làm tượng sáp để tưởng nhớ viện sĩ Úc.

Mà viện sĩ Úc trong miệng bọn họ thì đang trò chuyện với bạn học Cố Mang của bọn họ.

"Người của Tổ chức Y tế? Nhắm đến cô?" Bên phía Úc Trọng Cảnh, ông ta vừa xem xong kết quả thử nghiệm lâm sàng của kỹ thuật y học mới, không đạt được hiệu quả như mong đợi, vẫn phải tiếp tục nghiên cứu.

Lúc nhận được tin nhắn của Cố Mang, ông ta cũng giật mình.

Mắt của đám người của Tổ chức Y tế đó còn cao hơn đỉnh đầu, làm việc rất phô trương. Việc họ đến một nơi nhỏ bé như Minh Thành khiến ông ta rất bất ngờ.

Cố Mang nghiêng đầu, chậm rãi gõ chữ: "Có lẽ vậy."

Úc Trọng Cảnh xua tay bảo hai học sinh về phòng nghiên cứu, trả lời tin nhắn: "Tôi thấy nhất định là vậy rồi!"

Tần Dao Chi nhìn học sinh trước cửa đại sảnh phỏng vấn, đều rất căng thẳng, nhìn chằm chằm các giáo sư nổi tiếng trong đại sảnh phỏng vấn.

Chỉ có chị Mang nhà bọn họ, vẻ mặt rất bình tĩnh, cầm điện thoại, đổi chân một cách thong thả.

Cố Mang thờ ơ trả lời Úc Trọng Cảnh một chữ "Ồ".

Úc Trọng Cảnh nghĩ nghĩ, hỏi: "Đúng rồi cô giáo à, cô vẫn chưa nghĩ kỹ sẽ học trường nào sao?"

"Vẫn chưa."

Úc Trọng Cảnh nhìn hai chữ trên màn hình, ánh mắt phức tạp: "Vậy cô chạy đến đại sảnh phỏng vấn làm gì?"

Cố Mang khẽ nhướng mắt, nhìn vào trong đại sảnh phỏng vấn, trả lời: "Chơi một chút."

Úc Trọng Cảnh nghẹn lời, một lúc sau mới tiếp tục gõ chữ: "Vậy cô cứ chơi tiếp đi, thí nghiệm của tôi lại thất bại rồi, cô có thời gian thì đến giúp tôi xem rốt cuộc là vấn đề ở đâu nhé."

Cố Mang gõ một chữ: "Được."

Cô cất điện thoại.

Tần Dao Chi nhìn tình hình trong đại sảnh phỏng vấn, hừ một tiếng: "Chị Mang, chị xem các giáo sư khác đều khách sáo chào hỏi lẫn nhau, chỉ có hai người của Tổ chức Y tế kia là cứ ngồi ở đó, người khác tìm cũng không thèm để ý."

Địa vị của Tổ chức Y tế cao đến mức nào, có thể nhận thấy từ cách bố trí vị trí trung tâm nhất cho bọn họ.

Bên trái là Đại học H đứng đầu thế giới, bên phải là Đại học Bắc Kinh đại diện cho Trung Quốc.

Nhưng mà giáo sư của Đại học H cũng nổi tiếng trên trường quốc tế đấy thôi, thái độ của Tổ chức Y tế lại kiêu ngạo như vậy, thật đúng là mắt cao hơn đỉnh đầu.

Thẩm Hoan che miệng nhỏ giọng nói: "Cảm thấy người của Tổ chức Y tế thật khó gần quá. Chắc bọn họ đến là vì chị Mang."

Tần Dao Chi gật đầu.

Năm phút sau, người của khoa Y thuộc Đại học Bắc Kinh mới khoan thai đến muộn.

Hai người đi thẳng về phía Cố Mang, mỉm cười: "Em Cố Mang, tôi là Dương Thiên Minh của khoa Y, Đại học Bắc Kinh, chào em."

Nói xong, ông ấy đưa danh thiếp của mình ra.

Tấm danh thiếp màu trắng được thiết kế rất đơn giản, góc dưới bên phải có bốn chữ triện "Đại học Bắc Kinh".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.