Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 281: Chương 281




Khóe miệng của người thuộc Tổ chức Y tế càng nhếch cao: "Cảm ơn đất nước các người đã cung cấp cho Tổ chức Y tế chúng tôi nhân tài như Cố Mang. Ồ, tôi nghe nói em ấy cũng biết chút y học cổ truyền, nhưng chẳng phải em ấy vẫn chọn Tổ chức Y tế chúng tôi sao. Ai cũng biết, Tổ chức Y tế chúng tôi, bao gồm cả y học hiện đại mới của Viện sĩ Úc, đều thuộc y học phương Tây."

Tổ chức Y tế và Hội Y học Trung Quốc có thù oán từ lâu. Trong các cuộc thi y học lớn, Hội Y học Trung Quốc luôn là người đứng thứ hai, gần như không ngóc đầu lên được.

Rất nhiều bệnh nước ngoài có thể chữa, nhưng trong nước lại bó tay không có cách nào.

Thời gian như quay về trăm năm trước, y học cổ truyền suy tàn, bị coi là nỗi nhục của Trung Quốc, bị bãi bỏ trục xuất.

Cho dù đã qua một thế kỷ, trải qua sự nỗ lực chứng minh của vô số bậc tiền bối nhưng cũng như muối bỏ biển.

Các giáo sư khác nhìn cảnh này thì đều nhíu mày.

Bọn họ đã tuyển nhận được học sinh rồi, còn cần phải sỉ nhục người ta như vậy sao?

Nhưng lại không chú ý đến nữ sinh đã đi đến cửa bỗng dừng lại, cụp mắt xuống, nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy trong mắt cô toàn là băng giá.

Cô khẽ nhướng mắt, mí mắt mang theo vẻ lạnh lùng, đuôi mắt xếch lên ngang ngược.

"Sao tôi lại không biết, trong mắt của ông, việc tôi chọn Tổ chức Y tế còn có ý như vậy nữa thế."

Giọng nói lạnh lùng băng giá chậm rãi vang lên trong đại sảnh phỏng vấn.

Trong nháy mắt, bầu không khí lạnh đi mấy độ.

Mọi người khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang, thấy nữ sinh chậm rãi xoay người.

Khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, đôi mắt đen thẳm, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vài phần lạnh lùng tàn nhẫn.

Cả người tỏa ra một áp suất thấp rất đáng sợ.

Ánh mắt đó lạnh lùng như dao.

Tim của người thuộc Tổ chức Y tế hơi thắt lại, ông ta hơi ngẩng đầu nhìn Cố Mang: "Chẳng lẽ không phải sao. Em biết y học cổ truyền nhưng em không chọn y học cổ truyền, điều đó còn chưa đủ để nói lên vấn đề sao?"

Cố Mang ồ một tiếng, giọng kéo dài, mang theo vẻ gian xảo thấu xương.

Người của Tổ chức Y tế nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Cố Mang, nhíu mày, nói với giọng lạnh lùng: "Hơn nữa, rốt cuộc hai bên ai mạnh ai yếu, bảng xếp hạng nhiều năm qua đã đủ để nói rõ, chẳng phải em cũng đã chọn chúng tôi đấy sao."

"Chọn các người?" Hàng mi dài của Cố Mang cụp xuống, cô cười khẽ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói chứa chút ngông cuồng: "Sao tôi lại không biết chuyện này vậy."

Sắc mặt của người kia tối sầm, ông ta mím chặt môi: "Cố Mang, ý em là gì?"

Nữ sinh vẫn đang cười, giọng cô vừa nhẹ vừa chậm, có chút bất cần đời: "Tôi nói là,  sẽ suy nghĩ về chuyện này."

Nghe vậy, người kia nheo mắt: "Em muốn từ chối chúng tôi?!"

Cố Mang nghiêng đầu nhếch môi, nụ cười vừa gian xảo vừa hoang dã, cả người toát lên vẻ ngỗ nghịch không chịu khuất phục. Cô đút hai tay vào túi, thản nhiên nói: "Phải."

Cả đại sảnh phỏng vấn im lặng.

Người của Tổ chức Y tế lập tức thay đổi sắc mặt, mặt mày xanh mét. Một lúc lâu sau, ôn ta mới lên tiếng, từng chữ như bị ép ra: "Tôi khuyên em suy nghĩ cho kỹ càng, đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận!"

Những người khác đều không kiềm được mà muốn khuyên Cố Mang, bảo cô đừng đối đầu với Tổ chức Y tế.

Chẳng có lợi ích gì.

Cố Mang nhướng một bên lông mày nhìn Dương Thiên Minh, giọng nói hơi khàn, lạnh lùng một cách vô ý: "Giáo sư Dương, khoa Y của Đại học Bắc Kinh có tuyển sinh không ạ, thầy thấy em thế nào?"

Như một bạt tai tát thẳng vào mặt, người của Tổ chức Y tế giận đến mức khóe mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Cố Mang.

Dương Thiên Minh ngơ ngác nhìn nữ sinh, bàn tay không kiềm được mà run rẩy. Một lúc lâu sau, ông ấy mới phản ứng lại.

Ông ấy lên tiếng, giọng nói run run: "Em, em muốn đến Đại học Bắc Kinh?"

Cố Mang gật đầu: "Không được sao ạ?"

"Sao lại không được." Dương Thiên Minh cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng giọng ông ấy vẫn run rẩy. Đột nhiên cô nói chọn Đại học Bắc Kinh bọn họ.

Ông ấy thật sự không dám nghĩ đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.