Cố Mang hơi nhướng mày: "Vâng ạ. Em sẽ đợi giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh. Cảm ơn giáo sư Dương."
Nói xong, cô xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Bóng lưng vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Mấy phút sau, những người trong đại sảnh phỏng vấn vẫn chưa hoàn hồn. Đại sảnh vô cùng yên tĩnh.
Dương Thiên Minh không kìm nén được nụ cười trên mặt, những ngón tay siết chặt của ông ấy run nhè nhẹ.
"Rầm!"
Tiếng động đột ngột vang lên, mọi người nhìn sang thì thấy người của Tổ chức Y tế đấm mạnh xuống bàn, tức giận vô cùng.
"Giáo sư Quách, bây giờ phải làm sao?" Người kia nhỏ giọng hỏi, bọn họ đến Minh Thành phô trương như thế, nếu tay trắng trở về thì không biết sẽ bị cười nhạo thế nào nữa.
Nữ sinh Cố Mang này thật quá ngu ngốc, ngay cả Tổ chức Y tế cũng dám từ chối.
Người kia mím chặt môi, bực bội, không nói gì, không dám tin Cố Mang lại thật sự chọn Đại học Bắc Kinh.
Đại học Bắc Kinh có thể so với Tổ chức Y tế sao?!
Cửa đại sảnh phỏng vấn lại được mở ra, học sinh thứ hai bước vào.
Các giáo sư của những trường khác dần dần hoàn hồn, nhìn nữ sinh xếp hạng hai của trường trung học Minh Thành này.
Dương Thiên Minh đã biết chuyện Cố Âm từ chối Đại học Bắc Kinh lúc sáng, chỉ nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt.
"Chào các giáo sư, em tên là Cố Âm."
Cô ta cúi đầu chào, vẻ ngoài thanh tú ngoan ngoãn.
Giới thiệu xong thì Cố Âm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào vị trí của Tổ chức Y tế.
Sắc mặt của người ngồi đó có hơi lạnh lùng, tất cả mọi người đều nhìn cô ta, chỉ có người của Tổ chức Y tế là không nhìn.
Cô ta mím môi, tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì trong buổi phỏng vấn vừa rồi.
Trong đầu hiện lên vô số suy đoán, Cố Âm đưa ra một kết luận.
Nhất định là Cố Mang và Tổ chức Y tế đã xảy ra mâu thuẫn gì đó.
Như vậy thì có lẽ đây sẽ là một cơ hội tốt cho cô ta.
Khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.
Người của Đại học Y khoa Bắc Kinh nhìn tư liệu của Cố Âm, lên tiếng trước: "Thi liên thông được bảy trăm mười điểm, không tệ."
"Cảm ơn giáo sư Đinh ạ."
Giáo sư của Đại học Y khoa hơi bất ngờ, dường như không ngờ Cố Âm lại biết họ của ông ấy, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn một chút, tùy ý hỏi cô ta mấy câu hỏi.
Cũng không làm khó cô ta.
Các giáo sư của những trường khác thấy Cố Âm nói năng tự tin, mạch lạc thì trong mắt đều tỏ ý khen ngợi.
Là một mầm non tốt.
Giáo sư của Đại học Y học cổ truyền gật đầu: "Em muốn chọn ngành học gì?"
Cố Âm nhìn Tổ chức Y tế: "Y học ạ."
Cô ta dứt lời, sắc mặt của mọi người đều trở nên kỳ lạ.
Người của Tổ chức Y tế nghe vậy thì ngẩng đầu lên đánh giá Cố Âm từ trên xuống dưới, trong mắt vẫn còn tia lạnh lẽo.
Khiến người ta rất khó chịu.
Cố Âm hơi nắm chặt ngón tay, cố gắng để bản thân thể hiện tốt hơn.
Những người khác nhìn thấy cảnh này thì biết chỉ có thể đợi Tổ chức Y tế quyết định có nhận học sinh này hay không rồi mới đến lượt bọn họ chọn.
Một lúc lâu sau, người của Tổ chức Y tế hơi nheo mắt lại, thản nhiên nói: "Em tên là Cố Âm?"
Cô ta lễ phép trả lời: "Vâng ạ."
"Là người đứng thứ hai ở trường trung học Minh Thành đúng không?"
Cố Âm lại đáp một tiếng.
Hai người của Tổ chức Y tế nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó nhìn Cố Âm: "Được, chúng tôi nhận em, về nhà chuẩn bị một chút, chiều nay cùng chúng tôi về Tổ chức Y tế."
Cố Âm kinh ngạc, ngơ ngác nhìn bọn họ. Cô ta không dám tin mình lại dễ dàng được Tổ chức Y tế nhận như vậy.
Cô ta thật sự được Tổ chức Y tế nhận rồi...
Cô ta hoàn hồn, chớp chớp mắt, kích động đến mức không kiềm chế được, cố để giọng bình tĩnh: "Cảm ơn giáo sư Quách ạ."
Các trường khác hoàn toàn không hiểu Tổ chức Y tế muốn làm gì, bị Cố Mang từ chối nên chọn Cố Âm thay thế, để gỡ gạc chút mặt mũi sao?
Sau khi người của Tổ chức Y tế xác định nhận Cố Âm xong thì đứng dậy đi về phía cửa.
Lúc đi ngang qua Cố Âm, cô ta hơi khom người nhưng đối phương lại không thèm nhìn cô ta lấy một cái.