Hai người của Tổ chức Y tế đi đến trước mặt Cố Mang thì cố ý dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Lục Thượng Cẩm khách sáo chào hỏi người của Tổ chức Y tế: "Giáo sư Quách, đây là muốn về rồi sao?"
Người được gọi là giáo sư Quách gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cố Mang rồi đột nhiên cười khẩy một tiếng: "Em là thủ khoa toàn quốc đúng không."
Giọng điệu khiến người nghe rất khó chịu.
Cố Mang không thèm liếc mắt nhìn.
Giáo sư Quách mím môi, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ cho em xem, Tổ chức Y tế chúng tôi sẽ bồi dưỡng người đứng thứ hai của trường các em vượt qua người đứng đầu là em như thế nào."
Nói xong, ông ta quay đầu rời đi.
Lục Thượng Cẩm nghe thấy câu này thì khóe miệng giật giật.
Muốn bồi dưỡng ra người vượt qua Cố Mang? Ông ta hy vọng Tổ chức Y tế có thể thành công.
Hắng giọng một tiếng, ông ta đuổi theo hai người của Tổ chức Y tế: "Giáo sư Quách, tôi tiễn ông."
Lúc này Cố Mang mới lười biếng ngẩng đầu lên.
Tần Duệ nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Cô đắc tội với Tổ chức Y tế rồi."
Tổ chức Y tế không phải là quả hồng mềm, ngay cả nhà họ Tần cũng phải cân nhắc nếu muốn gây sự với bọn họ, bọn họ rất mạnh.
Cố Mang hơi nhướng mày, khuôn mặt toát ra vẻ gian xảo, thản nhiên ồ một tiếng.
Tần Duệ: "..."
Thái độ này khiến Tần Duệ nhớ đến buổi học "ỷ thế hiếp người" sinh động mà Cố Mang dạy anh ta.
Vừa ngông cuồng vừa kiêu ngạo.
Nhưng tình hình hôm đó khác, bây giờ đối phương là Tổ chức Y tế có thế lực lớn mạnh, Cố Mang dựa vào đâu chứ?
Lôi Tiêu nghe hiểu câu cuối cùng của vị giáo sư Quách của Tổ chức Y tế, kinh ngạc nhìn Cố Âm: "Tổ chức Y tế nhận con rồi sao?"
Tần Duệ nghe vậy, liếc nhìn Cố Âm.
Cố Âm nhìn Lôi Tiêu, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Bọn họ nói chiều nay sẽ đưa con đến Tổ chức Y tế. Cậu, con phải nhanh chóng làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập mới được."
Hiệu trưởng Phó vốn tưởng rằng Cố Âm sẽ đến Đại học Bắc Kinh, Cố Mang sẽ được Tổ chức Y tế tuyển chọn.
Không ngờ kết quả lại hoàn toàn ngược lại.
Chuyện gì thế này!
Ông ta không ngờ được chuyện sẽ thành ra như thế này.
Với thiên phú như vậy của Cố Mang, không đến Tổ chức Y tế thì chắc chắn sẽ bỏ lỡ không ít tài nguyên hàng đầu, rất đáng tiếc.
Lôi Tiêu cũng coi như là người từng trải qua không ít chuyện lớn. Nhưng khi nghe thấy Cố Âm được Tổ chức Y tế nhận thì ông ta vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Lúc Cố Âm kiên quyết từ chối Đại học Bắc Kinh, ông ta còn cảm thấy Cố Âm quá hấp tấp, không chừa đường lui cho mình.
Không ngờ Cố Âm thật sự vào được Tổ chức Y tế.
Ông ta run rẩy vỗ vai Cố Âm, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhìn hiệu trưởng Phó: "Thầy hiệu trưởng, thủ tục bảo lưu kết quả học tập phải làm phiền thầy rồi."
Hiệu trưởng Phó mỉm cười: "Tôi sẽ dặn dò người của phòng giáo vụ, làm thủ tục cho em Cố Âm."
"Cảm ơn thầy hiệu trưởng." Lôi Tiêu khách sáo nói một câu rồi quay sang Cố Âm: "Con đi thu dọn đồ đạc đi, rồi về nhà nhờ mợ con chuẩn bị hành lý cho con."
Cố Âm ngoan ngoãn dạ một tiếng, chào tạm biệt hiệu trưởng Phó và những người khác rồi xoay người rời đi.
Trước khi đi, cô ta liếc nhìn Cố Mang một cái, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm hai ba giây rồi mới đi ra ngoài.
Cô ta hơi ngẩng cằm, khóe miệng nhếch lên, bước chân nhanh nhẹn.
Cho dù Tổ chức Y tế nhận cô ta với mục đích gì, vì muốn so sánh với Cố Mang nên họ nhất định sẽ cho cô ta những tài nguyên tốt nhất, cô ta nên cảm ơn Cố Mang đã giúp đỡ cô ta.
Tài nguyên y học của Đại học Bắc Kinh sao có thể so được với Tổ chức Y tế được chứ.
Tần Duệ nhìn thấy nụ cười cuối cùng của Cố Âm, ánh mắt trầm xuống, hạ giọng nói: "Cô tặng không “áo cưới” của mình cho người ta rồi."
*给别人做了嫁衣 (làm áo cưới cho người khác): nghĩa bóng là bản thân đã tốn công vô ích rồi mà còn làm lợi cho người khác.
Cố Mang nheo mắt lại, giữa hai đầu lông mày là vẻ gian xảo.
Áo cưới sao, sao cô lại thấy giống áo tang hơn vậy.