Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 285: Chương 285




Mười phút sau, Tần Dao Chi đi ra từ đại sảnh phỏng vấn và chạy đến trước mặt bọn họ, cười nói: "Tớ được nhận vào khoa Ngoại ngữ của Đại học Bắc Kinh rồi."

Thẩm Hoan giơ tay lên đập tay với cô nàng: "Yeah, chúc mừng cậu."

Tần Dao Chi nhướng mày: "Lát nữa chắc chắn cậu cũng sẽ được Đại học Giao thông Bắc Kinh nhận."

Thẩm Hoan gật đầu, hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại.

Rất nhanh đã đến lượt cô ấy vào phỏng vấn.

Tần Dao Chi cũng nắm chặt ngón tay, lo lắng thay cô ấy.

Không lâu sau, Thẩm Hoan đi ra từ bên trong, sắc mặt có chút không ổn.

Dây thần kinh trong đầu Tần Dao Chi lập tức căng lên: "Thế nào, Đại học Giao thông nhận cậu chưa?"

Cố Mang ngẩng đầu rời mắt khỏi điện thoại, nhìn Thẩm Hoan.

Thẩm Hoan gượng cười, cố gắng tỏ ra thoải mái: "Đại học Giao thông không nhận mình, Đại học A ở Minh Thành muốn nhận mình trước nhưng mà mình không muốn đến đó, mình chờ đến thi đại học vậy."

Tần Dao Chi vỗ vai cô ấy: "Không sao, cậu có thể ôn tập cùng Kim Dương, chắc chắn cuộc thi đại học sẽ không thành vấn đề."

Thẩm Hoan ừ một tiếng.

Đúng là điểm số của cô ấy không được tốt cho lắm nhưng còn hơn bốn tháng nữa, vẫn có thể cố gắng thêm.

Sau khi chào tạm biệt Tần Duệ, ba người trở về dãy phòng học của khối lớp 12.

Cố Mang bước đi thong thả, nhìn tin nhắn mới nhất của Lục Thừa Châu, nhướng mày, chậm rãi gõ chữ: "Sao anh biết sinh nhật của tôi?"

"Lúc thi liên thông xong, tôi đến đón em thì nhìn thấy số báo danh của em, bên trên có số chứng minh thư." Người đàn ông rất thành thật.

Cố Mang nhớ ra, sau đó "ồ" một tiếng.

Lục Thừa Châu thức trắng đêm ở sở 14, vừa mới đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Một tay bưng cốc nước mật ong, nghiêng người dựa vào cửa sổ cuối hành lang, trò chuyện với Cố Mang.

Ánh nắng chói chang chiếu lên mặt người đàn ông, phác họa đường nét rõ ràng của anh ta. Khuôn mặt nửa sáng nửa tối, ánh sáng và bóng tối đan xen trên đó trông như một bức tranh tuyệt mỹ.

Làn da trắng sứ, bàn tay cầm điện thoại cũng rất đẹp.

Anh ta nhìn một chữ “ồ” của nữ sinh, trong mắt hiện lên nụ cười nhạt: "Sắp đến sinh nhật mười tám tuổi rồi, em muốn tổ chức thế nào?"

Cố Mang đi trên đường, cụp mắt, trả lời: "Sao cũng được."

Lục Thừa Châu gõ nhẹ ngón tay lên mép điện thoại, suy nghĩ mấy giây: "Thời gian là vào cuối tuần này, em đến là được."

Cố Mang ngẩn ngơ: "Ồ, anh muốn tổ chức sinh nhật cho tôi à?"

"Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho người khác, nếu làm không tốt thì em đừng chê."

Cố Mang nhìn câu này, khẽ cười thành tiếng.

Tần Dao Chi và Thẩm Hoan ở bên cạnh nghe thấy tiếng cười thì quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Cố Mang đang cười với điện thoại.

Chết tiệt! Chị Mang đang trò chuyện với ai vậy?!

Nữ sinh chậm rãi gõ chữ: "Không thích đông người, có anh là được."

Lục Thừa Châu nhìn tin nhắn cô gái gửi đến, cũng cười: "Được, tổ chức ở Tỉ Cung, thứ bảy tôi đến đón em."

Cố Mang nhướng mày, trả lời: "Ok."

Cất điện thoại, thấy Tần Dao Chi và Thẩm Hoan đang nhìn mình, cô vui vẻ nói: "Đến siêu thị mua chút đồ ăn đi."

Hai người: "..."

...

Hai giờ chiều, nhà họ Lôi.

Người giúp việc đi theo sau, giúp xách vali của Cố Âm xuống lầu.

Mấy người Lôi Tiêu đều đang đợi trong phòng khách.

Ông cụ Lôi nhìn Cố Âm đi đến trước mặt bọn họ và cởi áo khoác đồng phục ra. Nữ sinh trông vô cùng duyên dáng yêu kiều trong bộ quần áo tinh xảo, đẹp đẽ.

Đôi mắt già nua của ông ta hiên lên vẻ hài lòng.

Cho dù Cố Mang là thủ khoa toàn quốc thì đã sao, chẳng phải cũng chỉ có thể đến khoa Y của Đại học Bắc Kinh thôi à.

Mấy ngày nay, ông ta cứ nhớ đến điểm số của Cố Mang và thái độ của cô đối với nhà họ Lôi thì hối hận đến mức ruột gan đều xanh lét, sắc mặt vẫn luôn không được tốt cho lắm.

Bây giờ biết Cố Âm được Tổ chức Y tế nhận thì trong lòng mới thoải mái hơn một chút.

Chung quy lại thì Cố Mang vẫn không bằng Cố Âm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.