Lôi Tiêu nghĩ đến thái độ của Lục Thượng Cẩm và Tần Duệ đối với Cố Mang vào hôm nay thì càng thêm hối hận.
Ông ta cố gắng hết sức để leo lên rồi cuối cùng phát hiện ra những người mà ông ta muốn bám víu lại quen biết Cố Mang mà ông ta vô cùng chán ghét.
Điều này khiến trong lòng ông ta rất bực bội, khó chịu.
Một người được Tổ chức Y tế nhận vào, một người quen biết với hai gia tộc lớn ở Bắc Kinh.
Nếu lúc trước cũng nhận nuôi Cố Mang thì có phải là...
Ông cụ Lôi rất hiểu Lôi Tiêu, chỉ cần nhìn sắc mặt của Lôi Tiêu là biết Lôi Tiêu đang nghĩ gì.
Lúc trước, chính ông ta là người đã phản đối kịch liệt việc nhận nuôi Cố Mang và Cố Tứ.
Bây giờ có nói gì thì cũng không kịp nữa rồi.
Ông cụ Lôi thở dài, bây giờ cũng chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Cố Âm thôi. Ông ta nhìn Cố Âm, nói: "Đến Tổ chức Y tế rồi thì chắc là bọn họ sẽ tìm một giáo sư hướng dẫn cho con, ông ngoại khuyên con nên chọn Úc Trọng Cảnh. Bây giờ địa vị của nhà họ Úc ở Bắc Kinh rất cao, là gia tộc có thể dựa vào."
Cố Âm ngoan ngoãn đáp một tiếng: "Con đã vào Tổ chức Y tế rồi, bên phía Viện sĩ Úc, con sẽ cố gắng."
Chỉ có một suất thôi.
Ông cụ Lôi gật đầu: "Đi đi."
Lôi Tiêu và Hạ Minh Châu đích thân đưa Cố Âm đến sân bay, đợi một lúc thì người của Tổ chức Y tế mới đến.
"Giáo sư Quách, chào ông." Lôi Tiêu cười nói, tiến lên mấy bước, lịch sự đưa tay ra.
Người của Tổ chức Y tế bắt tay lại một cách lạnh nhạt, sau đó khoanh tay đứng, không nói một lời nào, thái độ khiến người ta rất khó chịu.
Người đàn ông trẻ tuổi phía sau ông ta nhìn Cố Âm: "Có thể đi được chưa?"
Cố Âm gật đầu, nghiêng người chào tạm biệt hai người: "Cậu, mợ, con đi đây."
Lôi Tiêu nhận lấy hành lý từ tay tài xế, đưa cho Cố Âm: "Nghe lời thầy cô, học tập cho tốt vào."
Cố Âm đáp một tiếng.
Người của Tổ chức Y tế đã bước đi về phía cửa an ninh.
Cố Âm kéo vali của mình đi theo.
Trước khi vào cửa kiểm tra an ninh, cô ta dừng lại, quay đầu nhìn đại sảnh sân bay đông đúc.
Hàng mi dài che phủ, không thấy rõ cảm xúc trong mắt cô ta là gì.
Cuối cùng, cô ta nhếch miệng, quay người dời mắt, cằm hơi ngẩng lên, sải bước rời đi.
...
Chiều thứ sáu, trường học cho nghỉ.
Cố Mang đeo túi một bên vai, đang chậm rãi đi cùng Mạnh Kim Dương đến dưới ký túc xá thì bỗng điện thoại reo lên.
Cô chậm bước, cúi đầu lấy điện thoại ra, nhìn tên của người gọi trên màn hình, nhận cuộc gọi.
"Đợi em ở cổng trường." Giọng nam quen thuộc dễ nghe truyền đến.
Cố Mang bình thản ừ một tiếng: "Được."
Cúp máy, vừa quay đầu lại thì thấy Mạnh Kim Dương đang mỉm cười nhìn cô: "Có phải là ngài Lục không?"
Cố Mang hơi nhướng mày, ừ một tiếng.
Mạnh Kim Dương gật đầu, cúi đầu lấy một chiếc dây buộc tóc nhỏ màu đỏ do mình tự đan bên từ trong túi ra, nắm lấy tay Cố Mang, tháo chiếc dây mà cô đã đeo trên tay một năm kia xuống.
"Quà sinh nhật năm nay, mình tặng cậu trước." Cô ấy đeo cho cô.
Sinh nhật hằng năm, cô ấy đều sẽ tặng cho Cố Mang một chiếc dây buộc tóc nhỏ màu đỏ để cầu bình an.
Cố Mang nghiêng đầu, nhìn chiếc dây buộc tóc nhỏ màu đỏ mới, năm nay được đeo sớm hơn một ngày.
Đeo xong, Mạnh Kim Dương buông tay cô ra, ánh mắt kỳ lạ, tràn đầy ý cười: "Chắc là sau này không cần mình tặng quà sinh nhật nữa rồi."
Cố Mang ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại, khoác tay lên vai cô ấy một cách bất cần đời, giọng nói hơi khàn: "Ánh mắt của cậu là sao đấy?"
Mạnh Kim Dương không trả lời, chỉ cười cười rồi kéo tay cô xuống: "Mau đi tìm ngài Lục đi, mình về ký túc xá đây, tạm biệt."
Nói xong thì chạy ngay.
Cố Mang ôm cổ kéo cô ấy lại, sau đó cùng cô ấy đi vào ký túc xá, nhỏ giọng nói: "Gấp cái gì, cùng lên đi, mình lấy chút đồ nữa."