Cố Mang thay đồng phục ra, mặc áo khoác bông màu đen vào rồi đi ra khỏi ký túc xá.
Vừa ra ngoài thì đã thấy Lục Thừa Châu đang đứng bên đường, anh ta hơi cúi đầu, người dựa vào cửa xe, dáng người cao ráo, phong độ.
Phong cách ăn mặc rất cấm dục, hút mắt, khí thế mạnh mẽ.
Cô đẩy vành mũ lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, mắt hơi nheo lại.
Dường như người đàn ông cảm nhận được ánh mắt của cô nên ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của cô.
Sau đó anh ta đứng thẳng người dậy, đi về phía cô.
Đến trước mặt cô, Lục Thừa Châu tự nhiên lấy chiếc túi trên vai cô xuống, xách trên tay, sau đó thuận thế xoay người nắm lấy tay cô: "Hai ngày nay có việc gì không?"
Cố Mang liếc nhìn anh ta, được anh ta dắt đi về phía xe, giọng nói rất lười biếng: "Không có."
Lục Thừa Châu gật đầu: "Ngày mai có tuyết rơi, nếu không muốn ra ngoài thì chúng ta sẽ ở Tỷ Cung cả ngày."
"Bây giờ đi đâu vậy?" Cô quay sang nhìn anh ta.
Lục Thừa Châu mở cửa xe, nghiêng đầu: "Lên xe trước đã, bên ngoài hơi lạnh."
Cố Mang ừ một tiếng rồi khom lưng chui vào xe.
Lục Thừa Châu đi vòng đến ghế lái rồi mới trả lời cô: "Đến siêu thị, tối nay muốn ăn gì?"
Cố Mang cởi mũ ra, tiện tay ném lên kệ để đồ, hất tóc rồi nhìn anh ta: "Đặc biệt đến đây nấu cơm cho tôi?"
"Đi ăn ngoài, hay là tôi nấu, chọn một cái đi." Lục Thừa Châu đạp chân ga, một tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng, đánh lái bằng một tay.
Tay kia đưa cốc giữ nhiệt cho cô.
Cố Mang nhận lấy, ngẫm nghĩ: "Ăn cháo hạt dẻ."
"Uống chút nước ấm cho ấm người." Lục Thừa Châu hất cằm, sau đó lại nhìn đường: "Hay là đổi món khác đi, tôi còn biết nấu món khác nữa."
Cố Mang mở cốc nước uống một ngụm, bên trong có thêm mật ong, cô nhướng mày, thản nhiên nói: "Cũng được."
Lục Thừa Châu cười cười.
Hai người đến quảng trường Tinh Quang, sau đó đi thẳng đến siêu thị ở tầng B1.
Bên trong đều là những mặt hàng cao cấp, giá cả đắt đỏ.
Cố Mang nhìn thấy loại chocolate mà Lục Thừa Châu mới đổi cho cô trên kệ hàng. Siêu thị đóng gói nó riêng lẻ, một viên hai nghìn bốn trăm tệ: "..."
Anh ta đưa cho cô là từng hộp một.
Một hộp có hai mươi viên.
"Chocolate mà tôi mua cho em, em ăn hết rồi sao?" Lục Thừa Châu thấy cô nhìn chocolate bèn hỏi.
Cố Mang dời mắt đi, hai tay đút túi, rẽ sang hướng khác, rời khỏi kệ hàng chocolate: "Chưa hết, anh muốn mua gì?"
Khóe miệng Lục Thừa Châu nhếch lên, bỏ hết chocolate mà Cố Mang vừa nhìn ngắm trên kệ hàng vào xe đẩy rồi nhỏ giọng nói: "Đi mua ít nếp cẩm."
Hai người đều có ngoại hình rất thu hút, vậy nên không ít người đi đường ngẩn ngơ nhìn mấy lần.
"Trời ơi, nhan sắc đó! Mình ghen tị quá!" Một cô gái nói với bạn thân của mình.
"Da trắng quá!" Cô bạn thân của cô ấy lén quay đầu nhìn: "Mình đến siêu thị này nhiều lần rồi, sao trước đây chưa từng nhìn thấy bọn họ nhỉ?"
"Cậu xem chocolate trong xe đẩy của người đàn ông đó đi!" Cô gái nắm chặt cánh tay bạn thân: "Vừa rồi mình còn không nỡ mua một viên! Trông như anh ta mua hết cả vậy!"
"Đau đau đau." Cô bạn thân gạt tay cô ấy ra, nói đầy bực bội: "Gãy tay tớ rồi!"
Cô gái đầy hâm mộ: "Cái này giống như tình yêu vậy!"
Cô bạn thân gật đầu đầy chua xót, nhìn một hồi thì nhíu mày: "Khoan đã, sao mình cảm thấy cô gái này trông quen quen?"
Hơi giống, nhưng lại không giống lắm. Rõ ràng là nữ chính trong MV của anh Thính trông quyến rũ hơn nhiều.
Khuôn mặt này lạnh lùng quá!
"Ồ, thật sao?" Lúc cô gái muốn nhìn thêm thì đôi nam nữ đã rẽ sang khu khác.