Lục Thừa Châu chọn táo đỏ, nếp cẩm và sữa, sau đó mua thêm đống hoa quả khô, hoa quả mà Cố Mang thích ăn, cuối cùng cúi đầu nhìn Cố Mang: "Còn muốn ăn gì nữa không?"
Cố Mang liếc nhìn đồ ăn vặt trong xe đẩy, thốt ra một chữ: "Kẹo."
"Được." Lục Thừa Châu nhìn khu vực chỉ dẫn phía trên, dẫn cô đến khu thực phẩm, chọn một số vị cô thích.
Sau đó một tay anh ta nắm tay cô, một tay đẩy xe đẩy đi thanh toán.
Cố Mang trầm mặt, nhàm chán chơi một trò chơi phát triển trí tuệ. Mười mấy phút trôi qua, cô sắp phá đảo trò chơi rồi.
Vì là cuối tuần nên khu thanh toán khá đông người.
Lục Thừa Châu cứ cúi đầu nhìn Cố Mang chơi game.
"Anh muốn loại nào?" Một giọng nữ rất nhỏ: "Hình như có rất nhiều loại mới ra."
"Em thấy loại nào thoải mái thì chọn loại đó?" Giọng nói của người đàn ông rất bình tĩnh, không hề nao núng: "Em cũng biết kích cỡ của anh mà."
"Anh cút đi!" Giọng nữ càng nhỏ hơn, vừa tức giận vừa xấu hổ: "Không mua nữa!"
Nhưng thính lực của Lục Thừa Châu quá tốt, anh ta nghe vậy thì đáy mắt khựng lại, đầu ngẩng lên.
Phía trước là một cặp vợ chồng trẻ, ngón áp út của hai người đều đeo nhẫn cưới.
Người đàn ông xoa đầu người phụ nữ, cười nói: "Xấu hổ cái gì, đều kết hôn rồi, em không mua thì anh mua."
Người đàn ông chọn hai hộp đồ người lớn loại mới ra, tiện tay ném vào xe đẩy.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh ta, tức giận bước nhanh đến trước khu vực thu ngân, quay lưng về phía tất cả mọi người.
Lục Thừa Châu thu hồi ánh mắt, nhìn những chiếc hộp sặc sỡ trên kệ hàng. Đôi mắt anh ta dần tối sầm lại, cuối cùng trở nên đen kịt khó tả, lộ ra một chút dục vọng.
Lục Thừa Châu không nhịn được mà nắm chặt tay Cố Mang.
Lực tay đột ngột khiến Cố Mang ngẩn ra, cô ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt người đàn ông có chút kỳ lạ thì thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Nghe thấy giọng nói của nữ sinh, Lục Thừa Châu hoàn hồn, cúi đầu nhìn cô.
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, đáy mắt anh ta lại càng thêm sâu thẳm.
Đôi mắt đó chỉ có hai màu đen trắng, sâu thẳm như một đầm nước lạnh, lạnh lùng vô cùng nhưng lại quyến rũ chết người.
Cô hơi ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng, chiếc cổ trắng sáng giống như bạch ngọc thượng hạng, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả mạch máu xanh nhạt bên dưới.
Xương quai xanh tinh xảo, đường nét đẹp đẽ vô cùng.
Trong lòng Lục Thừa Châu hơi ngứa ngáy, chỗ nào cũng không ổn.
Ánh mắt nhìn nữ sinh ngày càng càng u ám, như một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi.
Lúc đầu Cố Mang vẫn không kịp phản ứng lại. Sau khi liếc mắt nhìn thấy một hộp đồ người lớn mà người trước mặt bọn họ đưa cho thu ngân, cô hơi nheo mắt lại.
Cô đang định nói gì đó thì thu ngân đã gọi một tiếng: "Người tiếp theo."
Ngón tay Lục Thừa Châu khẽ động đậy, anh ta hoàn hồn, thu lại ánh mắt rồi nắm tay Cố Mang đi tính tiền.
Mua xong đồ, hai người đi thẳng đến bãi đậu xe B2.
Lục Thừa Châu mở cửa xe, để cô lên xe rồi đặt đồ ăn bên cạnh chân cô và nhỏ giọng nói: "Muốn ăn gì thì tự xé ăn."
Cố Mang nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm, không rõ là ý gì, chỉ thản nhiên ừ một tiếng.
Lục Thừa Châu thắt dây an toàn cho cô, đi vòng đến ghế lái, vừa nghiêng đầu thì đã thấy Cố Mang xé một gói dâu tây khô.
Anh ta khẽ cười, khởi động xe: "Ăn ít thôi, về nhà còn phải ăn cơm."
Cố Mang hơi nhướng mày, lấy một miếng dâu tây khô đưa đến trước mặt anh ta: "Cho anh ăn một miếng."
Lục Thừa Châu ngẩn ra, cụp mắt nhìn bàn tay trắng nõn đó rồi nhanh chóng nhìn về phía đường đi. Anh ta há miệng.
Môi mỏng vô tình chạm vào đầu ngón tay cô gái, anh ta nắm chặt vô lăng, hiếm khi nào anh ta lại cảm thấy hơi căng thẳng như vậy.
Nhưng cô lại thu tay về như không chút cảm giác, bình tĩnh nhận xét vị của dâu tây khô: "Mùi vị cũng được."
Lục Thừa Châu: "..."