Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 290: Chương 290




Úc Trọng Cảnh vừa kết nối video xong thì lập tức lùi về sau một bước, vừa nhắc đến chuyện chính là ông ta cung kính vô cùng.

"Phải." Cố Mang đáp một tiếng, lật đến phần kiểm tra môi trường khoang phục hồi: "Môi trường sống của người bình thường và môi trường sống của virus vi khuẩn rất giống nhau, thậm chí môi trường sống của virus vi khuẩn còn khắc nghiệt hơn, khoang phục hồi phải có thuốc kiềm chế, không phải chỉ mô phỏng môi trường sống là được."

Úc Trọng Cảnh lập tức phản ứng lại, vỗ đầu: "Trời ơi, vấn đề đơn giản như vậy mà sao tôi lại không nghĩ ra được chứ! Cô à, cô đúng là người dẫn đường của đời tôi!"

Cố Mang: "..."

Úc Trọng Cảnh nhìn Cố Mang: "Ý cô là chúng ta còn phải nghiên cứu thêm một loại thuốc chuyên dụng cho khoang phục hồi sao?"

Cố Mang gật đầu.

Úc Trọng Cảnh lập tức đau đầu, nhìn Cố Mang đầy khó xử: "Cô à, thứ này tốn rất nhiều tiền. Gần đây Ảnh Minh bị viện nghiên cứu làm liên lụy đến mức thâm hụt ngân sách, cứ tiếp tục như vậy thì con bé Lâm Sương sẽ giết tôi mất."

Dự án y học lần này là dự án tốn kém nhất mà ông ta từng tiếp xúc trong mấy chục năm qua, không có cái thứ hai.

Ông ta cũng không biết mình đã đầu tư bao nhiêu tiền vào đó nữa.

Cố Mang im lặng một giây, nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Thứ hai tôi sẽ chuyển tiền qua cho ông."

Mắt Úc Trọng Cảnh sáng rực, cố gắng kìm nén vẻ vui mừng: "Cô còn tiền sao, tiền ở đâu ra vậy?"

Không phải là tiền của Cô Mang đều đã bị ông ta vơ vét gần hết rồi sao? Lần trước còn chuyển một khoản lớn như vậy mà.

Một giây sau, video bị ngắt kết nối, Úc Trọng Cảnh giật mình, còn tưởng rằng mình bị mất mạng. Ông ta ghé sát vào máy tính, đưa tay vỗ vỗ, nửa ngày trời cũng không có phản ứng gì.

Ông ta lấy điện thoại ra gọi cho Cố Mang, cô không nghe máy.

Úc Trọng Cảnh: "..."

...

Ngày hôm sau, Cố Mang ngủ đến khi tỉnh dậy tự nhiên, đi ra từ phòng ngủ chính thì thấy Lục Nhất và Lục Tam đang bê đồ.

Một thùng lớn vào được bê vào, sau đó bọn họ lấy đồ bên trong ra đặt lên bàn trà.

Các loại ổ cứng, số lượng rất nhiều.

Lục Thừa Châu đang đứng gọi điện thoại trước cửa sổ sát đất.

"Cô Cố." Lục Nhất và Lục Tam khẽ khom người, cung kính chào.

Nghe thấy tiếng, Lục Thừa Châu nhìn sang, nói một câu: "Cứ như vậy đi, có việc thì tìm Hạ Nhất Độ."

Nói xong, người đàn ông cúp máy và xoay người đi về phía Cố Mang.

Nữ sinh nhướng mày, hất cằm nhìn về phía Lục Nhất: "Là gì vậy?"

Lục Thừa Châu nghiêng người, nhìn đống ổ cứng trên bàn trà: "Ổ cứng phim, phim đã chiếu hay chưa chiếu gì đều có. Em muốn xem phim nào, tôi xem cùng em."

Khóe miệng của Lục Nhất và Lục Tam giật giật, đây đều là phim mà bọn họ đã lục mua suốt đêm hôm qua, không phải là phim điểm cao thì cũng là phim chưa chiếu rất được mong đợi.

Phim để ở đây không đủ một trăm thì cũng được tám mươi.

Cách làm này thật sự là quá đỉnh.

Chỉ vì cô Cố nói ba chữ -

Muốn xem phim.

Cố Mang liếc nhìn Lục Thừa Châu: "Anh..."

Cô mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó.

Còn chưa kịp nói thì lại có một người đàn ông mặc âu phục đi ra từ phòng chiếu phim mini của căn hộ, cung kính nói: "Thiếu gia Lục, thiết bị không có vấn đề gì, có thể dùng bất cứ lúc nào."

Lục Thừa Châu ừ một tiếng rồi nói với Cố Mang: "Bên kia có danh sách ổ cứng đã chuyển đến, em xem có phim nào em thích không, không có thì bảo bọn họ đi tìm thêm."

Lục Nhất và Lục Tam: "..."

Thì ra đây chính là cái gọi là sắc đẹp làm lu mờ lý trí!

Cố Mang không nói gì, chỉ đi về phía bàn trà. Lục Thừa Châu đút một tay túi, chậm rãi đi theo sau cô.

Cố Mang khom lưng cầm danh sách ổ cứng lên: "..."

Đến cả phim chiếu vào kỳ nghỉ hè cũng đã được chuyển đến trước mặt cô rồi.

Cô nhìn Lục Thừa Châu, nhỏ giọng nói: "Những thứ này là đủ rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.