Nghe vậy, Lục Nhất và Lục Tam thở phào nhẹ nhõm, bọn họ nhìn Lục Thừa Châu rồi cúi đầu nói: "Thiếu gia Lục, trên ổ cứng đều có tên phim, không có chuyện gì thì chúng tôi xin phép đi trước."
Lục Thừa Châu gật đầu.
Ba người cung kính khom người rồi lui ra ngoài.
Căn hộ yên tĩnh trở lại, Cố Mang đặt danh sách ổ cứng xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm anh ta, cô suy nghĩ mấy giây rồi nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi chỉ thuận miệng nói vậy, không phải thật sự muốn xem phim chơi game."
Anh ta như vậy...
Lục Thừa Châu nhướng mày,đưa tay xoa xoa gáy cô, cười nói: "Thật sao, tôi cũng chỉ thuận miệng dặn dò Lục Nhất đi tìm ít phim mà thôi."
Cố Mang hơi nheo mắt lại, nhìn anh ta chằm chằm: "..."
Sau đó tìm đến gần trăm phim?
"Lần đầu tiên?" Cố Mang hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lục Thừa Châu nghe thấy câu này, không cần nghĩ cũng biết ý cô là gì, anh ta không trả lời cô mà hỏi ngược lại: "Em không phải à?"
Cố Mang nhếch một bên khóe miệng, rất gian xảo: "Trông không giống."
Anh ta rất thành thạo.
Lục Thừa Châu ôm vai cô, nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống.
Cố Mang rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa cùng anh ta, nhìn anh ta tiện tay cầm một chiếc ổ cứng, lên tiếng: "Xem ra tôi làm rất tốt."
Nếu không thì sao có thể nhận được lời khen ngợi cao như vậy.
Không giống lần đầu tiên sao?
Cố Mang không nói gì, lấy một cây kẹo mút trên bàn trà, bóc vỏ ngậm vào miệng, lấy điện thoại ra đăng nhập vào game.
Lục Thừa Châu đặt ổ cứng đó xuống, nhìn giao diện game trên điện thoại của cô, nhỏ giọng nói: "Lục Nhất có mang một cái bánh kem dâu tây ngàn lớp đến, đang để trong tủ lạnh, đến nửa đêm rồi ăn."
Cố Mang nghe vậy thì động tác vào game khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp.
Ba giây sau, cô quay đầu lại hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: "Nhất định phải đợi đến nửa đêm sao?"
Bây giờ không ăn được à?
Lục Thừa Châu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, lại nghĩ đến câu hỏi của cô, trong mắt hiện lên ý cười nhạt: "Tôi còn mua thêm một cái bánh kem xoài ngàn lớp hình tam giác cho em, hôm nay có thể ăn."
Chu đáo thật đấy.
Cố Mang nhướng mày, đứng dậy đi về phía tủ lạnh.
...
Buổi chiều, điện thoại của Cố Mang reo không ngừng, tin nhắn trong WeChat rất nhiều, gần như đều là hỏi chuyện sinh nhật của cô.
Ba giờ, Lục Thượng Cẩm gọi điện thoại đến: "Chú đã đặt chỗ xong rồi, hai người các con ở Tỷ Cung không thôi thì có gì vui, ra ngoài ăn cơm cùng nhau đi."
Lục Thừa Châu đang ngồi bên cạnh Cố Mang, nghe được rõ lời của Lục Thượng Cẩm. Anh ta nhìn sang Cố Mang.
Cô gái cũng nhìn anh, thản nhiên đáp lại hai chữ: "Không đi."
Thật tàn nhẫn. Lục Thượng Cẩm im lặng mấy giây, sau đó bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của cô: "Ông Đàm bảo chú hỏi con, dù sao cũng là sinh nhật mười tám tuổi, không thể tổ chức quá qua loa."
Nghe vậy, dường như Cố Mang không còn cách nào khác: "Vậy được rồi, địa chỉ đâu ạ."
"Thiên Hạ Cư, tám giờ tối, nhớ đến đúng giờ."
"Vâng." Cố Mang cúp máy, nhìn Lục Thừa Châu: "Tối nay đến Thiên Hạ Cư, thầy bảo muốn ăn cơm cùng tôi."
Lục Thừa Châu gật đầu: "Nếu đã định tổ chức tiệc sinh nhật thì anh bảo Tần Phóng đến đón Cố Tứ nhé?"
Cố Mang nhớ đến hình như đã mấy tháng rồi Cố Tứ không về, ừ một tiếng với vẻ mặt không cảm xúc, cụp mắt xuống.
Ồ, không ngờ cô không cho Lục Thừa Châu tổ chức sinh nhật nhưng còn có thầy sẽ suy nghĩ đến chuyện này.
"Còn muốn mời ai nữa không?" Lục Thừa Châu gửi tin nhắn cho Tần Phóng, liếc nhìn cô.
Cố Mang nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho mấy người.
...
Bò Cạp Đỏ.
Tần Phóng đi đến trường bắn, nhìn Cố Tứ đang nằm sấp trên mặt đất cầm súng bắn tỉa từ xa, nhìn sơ qua thì súng còn cao hơn cả người cậu ta.
Tần Phóng chưa từng thấy cảnh tượng này, khóe miệng anh ta giật giật, vẫy tay với huấn luyện viên ở bên kia.
Huấn luyện viên ngẩng đầu ưỡn ngực chạy chậm đến: "Cậu Tần, có chuyện gì sao?"