Tần Phóng đút hai tay vào túi, híp mắt: "Đi gọi Cố Tứ đến đây."
"Vâng." Huấn luyện viên nghiêm túc xoay người, chạy đến chỗ Cố Tứ.
Sau đó Tần Phóng nhìn cậu bé bò dậy từ dưới đất, nghiêng người về phía anh ta, sau đó đưa tay lên đẩy vành mũ, động tác y hệt như Cố Mang.
Vừa thờ ơ, lại vừa mang chứa vài phần bất cần đời.
Cố Tứ thấy là Tần Phóng thì nghênh ngang đi tới.
Trên người cậu ta là một bộ đồ rằn ri màu đen đặc biệt được thiết kế riêng, dáng người nhỏ nhỏ trông khá ngầu.
"Tìm em có việc gì?" Cố Tứ kéo kéo ống tay áo bị xắn lên rồi nhìn anh ta.
Tần Phóng cúi đầu, nhướng mày: "Tối nay chị cậu tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi, bảo tôi đến đón cậu."
Cố Tứ khựng lại. Theo sinh nhật trên chứng minh thư của chị cậu thì quả thật là chị ấy sẽ tròn mười tám tuổi vào tối nay, nhưng ngày tháng trên chứng minh thư đó đâu phải là thật.
"Đi thôi, còn ngây ngốc ra đó làm gì?" Tần Phóng nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu.
Cố Tứ hoàn hồn, kịp phản ứng trước lời nói của anh ta trừng anh ta một cái rồi hất cằm lên đầy hung dữ: "Anh mới ngốc!"
Khóe miệng Tần Phóng lại giật giật. Anh ta khoanh tay, nghiêng đầu: "Vậy có đi không?"
"Đi! Em đi thay quần áo." Bỏ lại một câu, Cố Tứ xoay người chạy như bay về ký túc xá của mình, vừa nhìn là biết cậu ta rất kích động.
Dù sao thì số lần chị cậu ta nhớ đến cậu ta cũng ít đến đáng thương...
...
Bảy giờ rưỡi tối, xe của Lục Thừa Châu đỗ ở bãi đậu xe của quảng trường Tinh Quang.
Vừa xuống xe, hai người đi đến thang máy dành riêng của Thiên Hạ Cư thì gặp Mạnh Kim Dương và Khương Thận Viễn đang đứng ở cửa thang máy.
"Luật sư Khương." Cố Mang nhìn hai người bọn họ, khép hờ mắt, thờ ơ hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Khương Thận Viễn đưa tay ấn thang máy, cười cười: "Sinh nhật mười tám tuổi của em, sao tôi có thể không đến được chứ?"
Ngón tay thon dài của Lục Thừa Châu kẹp điếu thuốc, chào hỏi Khương Thận Viễn.
Cố Mang nhướng mày, khoác tay lên vai Mạnh Kim Dương, tay buông thõng tự nhiên, để lộ cổ tay trắng nõn và chiếc dây buộc tóc nhỏ màu đỏ đặc biệt nổi bật.
Tư thế đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, cúi đầu nói nhỏ bên tai Mạnh Kim Dương: "Lát nữa Cố Tứ sẽ đến."
Mạnh Kim Dương nghe vậy thì hơi mở to mắt, nhìn cô: "Cố Tứ cũng đến sao?"
Cố Mang gật đầu, lấy hai viên chocolate từ trong túi ra, đưa cho cô ấy một viên.
Mạnh Kim Dương nhận lấy, bóc vỏ bỏ vào miệng, cười cười: "Lâu lắm rồi mình không gặp em ấy."
Hình như lần cuối cô ấy gặp Cố Tứ là vào tết năm ngoái.
Bên này còn chưa đợi thang máy đi xuống thì lại có một người xuất hiện.
"Thiếu gia Lục, luật sư Khương." Một giọng nam vang lên sau lưng bọn họ.
Mấy người quay đầu lại thì thấy Quý Hành đang đi tới, một tay cầm chìa khóa xe, tay kia xách một túi quà màu đen.
"Tổng giám đốc của Lan Đình cũng đến rồi à." Khương Thận Viễn cười cười, chào hỏi Quý Hành.
Quý Hành đưa quà cho Cố Mang: "Sớm hơn mấy tiếng, chúc mừng sinh nhật."
Cố Mang gật đầu nhận lấy: "Cảm ơn."
Bên này vừa nói xong mấy câu thì lại thấy Tần Duệ dẫn Tần Dao Chi đi vào từ bãi đậu xe.
"Chị Mang." Tần Dao Chi tươi cười híp mắt với Cố Mang, sau đó đưa món quà đã chuẩn bị sẵn: "Chúc mừng sinh nhật chị."
Cố Mang bỏ tay khỏi vai Mạnh Kim Dương, đứng đó một cách lười biếng, nhận lấy, nói lời cảm ơn, sau đó ném cho Tần Dao Chi một viên chocolate.
Cô ấy giơ hai tay ra đón lấy rồi bóc vỏ ăn.
"Cô Cố." Tần Duệ cung kính chào hỏi, sau đó đưa món quà đã mang đến cho Cố Mang.
Điều này khiến mấy người Khương Thận Viễn liếc nhìn anh ta vài lần.