Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 293: Chương 293




Ngoài trừ Tần Phóng và Tần Dao Chi ra thì Tần Duệ cũng coi như là một người cháu khá được người lớn yêu thương trong nhà họ Tần. Mặc dù tính cách khá ôn hòa, nhưng không có ai dám thật sự chạm vào điểm giới hạn của anh ta, đối xử với anh ta cũng rất khách sáo.

Thái độ của anh ta đối với Cố Mang lúc này khiến mấy người Khương Thận Viễn có hơi bất ngờ.

Cố Mang nhếch môi, đưa mấy món quà sắp không cầm được hết cho Lục Thừa Châu, sau đó nhận lấy quà của Tần Duệ, giọng điệu cũng không lười biếng như khi nói chuyện với Quý Hành: "Cảm ơn."

Tần Duệ cười ôn hòa.

Đúng lúc thang máy đi xuống, đám người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy.

Lục Thượng Cẩm đã đặt phòng riêng từ trước, nhân viên phục vụ của Thiên Hạ Cư trực tiếp dẫn bọn họ đến đó.

Đẩy cửa phòng riêng ra, bên trong chưa có ai, chắc là mấy người Lục Thượng Cẩm đang trên đường đến.

Tuyết rơi rồi nên có lẽ lái xe hơi chậm.

Cố Mang lướt nhìn bên trong phòng, cô không đi vào mà đứng ở cửa, lấy điện thoại ra gọi.

Chuông đổ hai tiếng, bên kia nghe máy.

"Thưa thầy, thầy đến đâu rồi ạ?" Cô lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc của một học sinh ngoan, ngoại trừ Lục Thừa Châu ra thì tất cả mọi người đều sửng sốt.

Từng người đứng ở cửa nhìn Cố Mang, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.

Đúng là bên Bộ Giáo dục có nói đến chuyện Cố Mang là học sinh của ông Đàm.

Bọn họ chỉ tưởng là quan hệ thầy trò đơn giản, Cố Mang học giỏi nên ông Đàm dạy cô.

Nhưng thấy thấy thái độ của cô thì ai ai cũng tràn đầy kinh ngạc.

Khương Thận Viễn quen biết Cố Mang đã lâu nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy cô như vậy trước đây. Anh ta chớp chớp mắt, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Đây thật sự là chị đại mà anh ấy quen biết sao?

Tần Dao Chi và Mạnh Kim Dương cũng ngơ người.

Không biết bên kia điện thoại nói gì mà Cố Mang đáp một tiếng, cúp máy, cất điện thoại vào túi rồi quay sang bọn họ: "Tôi xuống đón người."

Mọi người hoàn hồn, gật đầu.

Lục Thừa Châu cúi đầu nhìn cô: "Tôi đi cùng em."

Cố Mang nhìn anh ta rồi ừ một tiếng, cùng anh ta xuống đón thầy.

Những người đứng ở cửa phòng riêng nhìn bóng lưng đút một tay vào túi, bước chân lười biếng của chị đại thì xác định cô vẫn là chị đại mà họ quen biết.

...

Cố Mang và Lục Thừa Châu đi xuống cửa chính tầng một từ thang máy chuyên dụng nhưng vẫn chưa có người đến.

Bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, trên mặt đất phủ một lớp tuyết trắng.

Có vài bông tuyết rơi trên đầu Cố Mang.

Lục Thừa Châu thấy vậy thì kéo cô lùi về sau để tránh tuyết, nghiêng người kéo kéo khăn quàng cổ trên cổ cô: "Có lạnh không?"

"Cũng tạm." Cố Mang trả lời.

Lục Thừa Châu nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, xoa xoa rồi nhét tay cô vào túi áo khoác của mình.

Hai người đợi ở cửa khoảng ba phút thì xe của Lục Thượng Cẩm lái vào quảng trường, dừng lại trước mặt bọn họ.

Tài xế xuống xe mở cửa, cung kính đỡ ông Đàm xuống xe.

Cố Mang rút tay từ trong túi Lục Thừa Châu ra, buông thõng hai bên, ngoan ngoãn đi tới: "Em chào thầy."

Ông Đàm ân cần nhìn cô, gật đầu rồi nhìn sang Lục Thừa Châu: "Chào thiếu gia Lục."

Lục Thừa Châu rõ ràng đang kiềm chế khí thế, gật đầu: "Chào ông Đàm."

Ông Đàm đột nhiên khựng lại, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Với thân phận của Lục Thừa Châu, làm sao cậu ta lại có thể có thái độ như vậy với ông ấy?

Lục Thượng Cẩm cũng liếc nhìn người cháu trai này. Không chỉ có khuôn mặt mà không ai ở Bắc Kinh sánh bằng, mà gần như địa vị của nó cũng là đứng trên vạn người.

Ngoại trừ anh cả Lục Chiến ra thì chưa từng thấy nó tôn trọng ai cả.

Lần trước gặp ông Đàm, thái độ của nó vẫn khá lạnh nhạt, lần này lại thay đổi 360 độ.

Vì ông Đàm là thầy mà Cố Mang coi trọng nên Lục Thừa Châu yêu ai yêu cả đường đi lối về sao?

Nếu là thời cổ đại thì ông Đàm đây chẳng khác gì bỗng nhiên trở thành thầy của vua cả!

Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên xa lạ bước xuống từ ghế phụ, vừa xuống xe, nhìn thấy khuôn mặt của Lục Thừa Châu thì sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

"Thiếu gia Lục?"

Dường như người đàn ông trung niên vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Thừa Châu cũng ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.