Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 294: Chương 294




Người đàn ông liếc mắt nhìn sang, ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên vừa nhẹ nhàng vừa lãnh đạm, giọng điệu vẫn lười biếng như thường ngày: "Hiệu trưởng Nhậm."

Hiệu trưởng Nhậm ngây người nhìn Lục Thừa Châu, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Ông ta cũng là người từng trải, suy nghĩ một hồi cũng đoán được đầu đuôi câu chuyện.

Ông ta nhìn nữ sinh bên cạnh Lục Thừa Châu: "Đây là Cố Mang sao?"

Nữ sinh đang đỡ ông Đàm, nghe vậy thì hơi nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lùng, khí thế toát ra từ trong xương.

Đến cả người trải đời nhiều như hiệu trưởng Nhậm cũng sửng sốt.

Ông Đàm hoàn hồn, giới thiệu cho bọn họ: "Đây là hiệu trưởng Nhậm của Đại học Bắc Kinh. Hôm nay ông ấy đến thăm thầy nên thầy đã dẫn ông ấy đến đây luôn."

Cố Mang biết ông ấy làm vậy là đang chuẩn bị cho việc cô đến Đại học Bắc  Kinh bèn cung kính đáp: "Thầy vất vả rồi."

Trên mặt ông Đàm tràn đầy vẻ trìu mến.

Cố Mang lễ phép gật đầu chào hiệu trưởng Nhậm: "Chào hiệu trưởng Nhậm."

Hiệu trưởng Nhậm cười nói: "Chào em."

Lục Thượng Cẩm thấy tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn,l bèn lên tiếng: "Ông Đàm, chúng ta vào trong nói chuyện đi."

Ông Đàm gật đầu: "Được."

Đám đông vừa xoay người vào thì phía sau vang lên một giọng nói non nớt trong trẻo: "Chị!"

Nghe vậy, Cố Mang nhướng mày, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Hạ Nhất Độ, Tần Phóng và Cố Tứ.

Hạ Nhất Độ và Tần Phóng mặc áo khoác, cùng che một chiếc ô màu đen, chậm rãi đi về phía này.

Cố Tứ chạy đến đến trước mặt Cố Mang, ôm chân cô dừng lại, rất vui vẻ: "Chúc mừng sinh nhật chị."

Cố Mang nheo mắt, người khác không biết thì thôi, đến cả nó mà cũng không biết hôm nay không phải là sinh nhật của cô sao?

Cô xoa đầu Cố Tứ, không nói gì.

Hiệu trưởng Nhậm thấy hai người Tần Phóng và Hạ Nhất Độ xuất hiện ở đây thì có hơi kinh ngạc, nhưng vì đã nhìn thấy Lục Thừa Châu trước đó nên đã nhanh chóng hoàn hồn.

Vị này của nhà họ Lục ở đây thì việc hai thiếu gia nhà họ Hạ và nhà họ Tần ở đây cũng là điều có thể hiểu.

Tần Phóng đi đến gần, nhìn thấy hiệu trưởng Nhậm trong đám đông thì rất bất ngờ: "Sao hiệu trưởng Nhậm lại ở đây?"

Lục Thượng Cẩm lại giải thích chuyện này một lần nữa.

Thế là Tần Phóng và Hạ Nhất Độ mới biết Cố Mang chọn Đại học Bắc Kinh, hai người càng thêm bất ngờ.

Anh ta nghe nói Tổ chức Y tế đích thân đến trường trung học Minh Thành nhận người. Sau đó anh ta cũng không để ý đến chuyện này nữa, nhưng lúc đó anh ta đã tin chắc rằng Cố Mang nhất định sẽ chọn Tổ chức Y tế.

Không ngờ hôm nay lại nhận được một niềm vui bất ngờ như vậy.

Hạ Nhất Độ nhìn Cố Mang, có hơi bội phục cô. Giữa Tổ chức Y tế và Đại học Bắc Kinh mà cô chọn Đại học Bắc Kinh, chắc trên đời này chỉ mình cô làm như vậy!

Hy vọng Cố Mang đừng hối hận là được.

Cố Tứ nghe bọn họ nói xong thì trừng to hai mắt.

Chị cậu ta thi được điểm tuyệt đối tất cả các môn tận hai lần? Thủ khoa thi đại học bảy tuổi đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn?

Thì ra chị cậu ta không phải chỉ biết thi điểm 0.

Hình như năm nay cậu ta cũng bảy tuổi rồi, đột nhiên cậu ta cũng muốn thi đại học...

Hiệu trưởng Nhậm kìm nén sự chấn động trong lòng, nhéo ngón tay, cười nói: "Dương Thiên Minh nói, ông ấy chỉ muốn đến để gặp vị bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho bà cụ Lục và cô Tần thôi, không dám nghĩ đến chuyện Cố Mang sẽ đến Đại học Bắc Kinh."

Đám người vừa nói chuyện vừa đi về phía cửa thang máy.

Trước hôm nay, Tần Phóng cũng không dám nghĩ đến. Sự thật là việc làm những chuyện bất ngờ mới là trạng thái bình thường của vị chị đại này.

Lục Thượng Cẩm nhớ đến gì đó, quay sang nói với Cố Mang: "Bây giờ con đã xác định sẽ đến Đại học Bắc Kinh rồi, con định làm gì tiếp theo, tiếp tục học ở trường trung học Minh Thành hay là mấy hôm nữa đến Đại học Bắc Kinh?"

Với y thuật của Cố Mang thì cho dù bây giờ cô đến khoa Y học học cùng khóa với những học sinh tám năm trước thì cũng có thể đuổi kịp lễ tốt nghiệp vào tháng bảy.

Học xong chương trình tám năm trong vòng nửa năm, sau đó trực tiếp tốt nghiệp lấy bằng tiến sĩ. Đối với cô ấy mà nói, việc này chắc chắn không thành vấn đề.

Đương nhiên hiệu trưởng Nhậm cũng hy vọng Cố Mang có thể đến Đại học Bắc Kinh càng sớm càng tốt. Ông ta nhìn về phía Cố Mang với ánh mắt mong đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.