Nữ sinh suy nghĩ mấy giây, bình thản trả lời: "Tháng chín sẽ đến khoa Y báo danh."
Ông Đàm cảm thấy như vậy cũng rất tốt: "Cứ từng bước một, không cần gấp."
Mười mấy năm trước, điểm thi đại học của Cố Mang vừa ra, vô số trường đại học hàng đầu đều đến trường Thanh Thủy với hy vọng Cố Mang có thể chọn trường của bọn họ.
Ông ấy vẫn luôn cảm thấy tuổi của Cố Mang còn nhỏ, không thích hợp đến trường đại học.
Cố Mang đáp một tiếng.
Thang máy vừa đến, một đám người lần lượt đi vào.
Trở lại Thiên Hạ Cư, nhân viên phục vụ ở cửa đã đổi thành ông chủ của Thiên Hạ Cư.
Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi được bảo dưỡng rất tốt.
Ông ta biết chuyện Lục Thượng Cẩm đặt chỗ, nhưng với thân phận của Lục Thượng Cẩm thì cũng không cần ông ta phải đích thân đến đây, ông ta vẫn đang nhàn nhã uống trà ở nhà.
Kết quả là quản lý gọi điện thoại cho ông ta, nói là vị kia ở Bắc Kinh cũng đến.
Nghe vậy, ông ta vội vàng chạy từ nhà đến.
"Cục trưởng Lục." Ông chủ cung kính khom người, sau đó quay sang nhìn Lục Thừa Châu, thái độ càng thêm cung kính: "Thiếu gia Lục."
Lục Thừa Châu hất cằm vào bên trong.
Ông chủ gật đầu ý bảo mình đã hiểu, sau đó nghiêng người cúi đầu làm động tác mời: "Mời mấy vị vào trong."
Cố Mang đi bên cạnh ông Đàm cùng vào trong.
Hai quản lý của Thiên Hạ Cư cung kính đi theo sau đám người.
Đến cửa phòng riêng, ông chủ đẩy cửa ra, những người bên trong vô thức nhìn sang.
Hiệu trưởng Nhậm nhìn thấy những người trong phòng thì lại vô cùng kinh ngạc, tất cả đều là những người trẻ tuổi có tầm ảnh hưởng ở Bắc Kinh.
Đến cả vị Phó viện trưởng trẻ tuổi nhất của Học viện Luật thuộc Đại học Bắc Kinh bọn họ cũng ở đây, còn có tiểu ma nữ Tần Dao Chi nhà họ Tần, tổng giám đốc Quý Hành của Lan Đình...
Đúng rồi, Cố Mang là tổng thiết kế của Lan Đình mà.
Hiệu trưởng Nhậm ngây người, rốt cuộc thì đây là tiệc sinh nhật cấp bậc gì vậy?
Phải biết là muốn mời đủ những người này không phải là việc dễ dàng gì đâu. Kết quả là ông ta lại có thể gặp họ ở đây!
Rốt cuộc người đứng đầu toàn quốc mà Đại học Bắc Kinh bọn họ tuyển được có lai lịch gì vậy?
Mấy người Khương Thận Viễn thấy người đến thì đều đứng dậy, lễ phép chào hỏi.
Cố Tứ nhìn thấy Mạnh Kim Dương thì vui vẻ vẫy tay với cô ấy: "Chị Kim Dương."
Mạnh Kim Dương đi đến, cười xoa đầu cậu ta: "Cao lên nhiều rồi."
Cố Tứ nghe người ta khen cậu ta cao lên thì vô cùng sung sướng, tỏ vẻ khiêm tốn: "Hầy, bình thường thôi, mục tiêu của em chỉ là một mét chín."
Lúc nói chuyện, cậu ta liếc nhìn thấy Lục Thừa Châu cao hơn chị cậu ta gần hai mươi cm.
Chị cậu ta đã cao một mét bảy rồi đấy!
Khương Thận Viễn nghe thấy cậu ta hùng hồn như vậy thì không nhịn được mà cười thành tiếng, rất coi trọng cậu ta: "Ăn cơm cho đàng hoàng."
Cố Tứ nhướng mày, làm một động tác trên trán tỏ ý đã hiểu, sau đó quay đầu cười híp mắt chào hỏi Quý Hành.
Lục Thượng Cẩm gọi mọi người ngồi xuống.
Ông Đàm ngồi ở vị trí chủ nhà, một bên là Lục Thượng Cẩm, một bên là Cố Mang, Lục Thừa Châu ngồi cạnh cô, phía dưới là mấy người Tần Phóng.
Cố Tứ ngồi cạnh Mạnh Kim Dương và Tần Dao Chi.
Tần Dao Chi chưa từng gặp Cố Tứ, hỏi mới biết đây là em trai của chị Mang nhà cô ấy.
Ai da, cậu em trai này thật quá đáng yêu.
Chỉ trong chốc lát, Tần Dao Chi và Cố Tứ đã thân thiết với nhau, Cố Tứ liên tục gọi "chị Dao Chi".
Gọi đến mức khiến Tần Dao Chi vui vẻ vô cùng, trực tiếp lấy chiếc máy chơi game mấy chục vạn trong túi ra tặng cho Cố Tứ.
Cố Mang liếc nhìn: "..."
Đợi mọi người đều ngồi xuống hết thì Lục Thượng Cẩm nhìn ông chủ, ý bảo có thể lên món được rồi.
Ông chủ lập tức bảo quản lý đi chuẩn bị.
Một quản lý khác của Thiên Hạ Cư bưng trà vào, lướt qua người quản lý vừa đi ra ngoài.
Ông chủ cầm ấm trà trên khay lên, cười nói:“Đây trà Phổ Nhĩ mà Thiên Hạ Cư vừa mới thu mua, các vị nếm thử xem.”
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng riêng.