Hai người gặp nhau ở bãi đậu xe dưới hầm.
Lâm Sương biết Thịnh Thính quen Cố Mang, đoán chắc là anh ta cũng đến để tham dự tiệc sinh nhật của Cố Mang nên đã chủ động chào hỏi, sau đó cùng đến đây.
Thịnh Thính đưa quà cho Cố Mang: "Vừa quay phim xong, may mà không đến muộn, chúc mừng sinh nhật."
Cố Mang nói lời cảm ơn, nhận quà rồi đặt lên bàn phía sau, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Tần Dao Chi.
Thịnh Thính gật đầu.
Tần Dao Chi thấy Thịnh Thính đi về phía mình thì kích động đến mức không biết để tay ở đâu, máu toàn thân như sôi lên.
Mẹ ơi! Cô ấy được ăn cơm cùng bàn với thần tượng rồi!
Tần Duệ nhìn khuôn mặt hơi đỏ ửng của em gái mình: "..."
Thịnh Thính ngồi xuống bên cạnh Tần Dao Chi, nhìn Tần Duệ, khẽ gật đầu chào.
Tần Duệ đáp lễ.
Lâm Sương và Cố Mang rất thân thiết, chào hỏi bằng một ánh mắt là đủ rồi.
Bây giờ cô ta càng thích chơi với Cố Tứ hơn, cậu ta vẫn đội mũ lưỡi trai màu đen trên đầu, vành mũ xoay ra sau gáy, có thể thấy được kiểu tóc húi cua.
Chắc là chê kiểu tóc quá xấu nên cứ đội mũ.
Cô ta xoa đầu Cố Tứ: "Sao lại đen thế này?"
Trước đây trắng trẻo đáng yêu biết bao, vừa ngầu vừa dễ thương.
Cố Tứ nhướng mày, rất kiêu ngạo: "Chị Lâm, chị không hiểu rồi, đây gọi là màu da đàn ông."
Lâm Sương lập tức bật cười rồi hừ một tiếng: "Nhóc con mà cũng bày đặt đàn ông."
Nói xong, cô ta đặt hai chai rượu vang đỏ trên tay lên bàn, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhất Độ.
Hạ Nhất Độ nhìn rượu vang đỏ trên bàn: "..."
Anh ta biết Lâm Sương rất giàu có, lần đầu tiên gặp mặt còn tranh "Miên Ngọc" với anh Thừa nhà bọn họ. Nhưng anh ta không ngờ Lâm Sương lại hào phóng như vậy, vừa ra tay đã là một chai rượu mấy trăm vạn tệ.
Hai chai rượu được buộc chung với nhau bằng dây thừng, trông rất nguy hiểm, như thể có thể va vào nhau và vỡ tan bất cứ lúc nào.
Thế mà Lâm Sương lại xách đến bằng sợi dây như vậy.
Nếu không có kỹ thuật nhanh tay lẹ mắt thì không ai dám làm vậy.
Nhỡ đâu không cẩn thận làm rơi...
Tần Phóng che miệng, hạ giọng nói bên tai Hạ Nhất Độ: "Cậu có phát hiện không, những người có liên quan đến Cố Mang đều có thân phận rất đặc biệt."
Thiên vương giới ca hát, Quý Hành, ông Đàm, còn có tiểu thư nhà giàu này.
Hạ Nhất Độ gật đầu, hơi nghiêng đầu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh với ánh mắt dò xét.
Khuôn mặt của Lâm Sương rất quyến rũ, lại phô trương, nổi bật nhất là đường kẻ mắt màu xanh lam kia.
Đang nhìn thì người phụ nữ ngồi nghiêng người trò chuyện với Cố Tứ đột nhiên quay đầu lại, Hạ Nhất Độ không kịp đề phòng, đụng phải đôi mắt ma mị quyến rũ đó, ngẩn ngơ.
Lâm Sương nhếch môi, mỉm cười, vuốt tóc: "Sao vậy thiếu gia Hạ, bị người ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi sao?"
Hạ Nhất Độ: "..."
Tần Phóng phì cười, cười đến run cả người. Chưa từng có ai dám nói những lời như vậy với lão Hạ nhà anh ta.
Hạ Nhất Độ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh ta lập tức nghiêm túc, đứng dậy nâng ly chúc rượu ông Đàm, giải vây cho người anh em của mình.
Cố Tứ cũng cười, cậu ta không nhát gan như Tần Phóng.
Cố Mang cũng nâng ly mời ông Đàm, sau đó ngồi xuống ăn cơm.
Hiệu trưởng Nhậm ở Đại học Bắc Kinh cũng là một người hô mưa gọi gió. Nhưng ở trên bàn này, ông ta cũng phải kiềm chế ánh mắt không được nhìn lung tung.
Bầu không khí trong phòng rất náo nhiệt.
...
Tối nay Lôi Tiêu cũng có tiệc rượu ở Thiên Hạ Cư. Cố Âm đã đến Tổ chức Y tế, có rất nhiều người đến nịnh bợ ông ta.
Ông ta đi vệ sinh, lúc đi ngang qua một phòng riêng, nhìn thấy hai quản lý của Thiên Hạ Cư đang đứng ở cửa phòng thì sửng sốt.
Trong phòng là người ra sao mà phải để hai quản lý đích thân ra mặt thế này?
Ông ta chưa từng thấy tình huống như này.
Đúng lúc này, một quản lý của Thiên Hạ Cư bưng trà đến phòng, Lôi Tiêu nhìn thấy ông ta thì lại tiếp tục kinh ngạc.
Sau đó thấy quản lý đẩy cửa ra, ông ta không kiềm được tò mò mà ngó vào trong phòng.