Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 298: Chương 298




Lôi Tiêu biết rất nhiều người ở bên trong. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ ở cùng Cố Mang là ông ta lập tức có cảm giác hối hận đến mức ruột gan như xoắn lại.

Nếu ông ta không làm căng thẳng với Cố Mang đến mức này thì tương lai ông ta sẽ tươi đẹp biết bao.

Có lẽ ông ta đã sớm thăng tiến trên quan trường rồi, làm gì đến nỗi không có hy vọng thăng chức như lúc này.

Nhưng bây giờ nói những điều này thì cũng vô dụng thôi.

Ông ta mím môi, đang định dời tầm mắt thì liếc nhìn thấy một khuôn mặt nho nhã, ông ta đột nhiên khựng lại.

Một giây sau, đầu óc ông ta như bị sét đánh, cả người đứng ngây ra đó, mắt nhìn chằm chằm.

"Hiệu trưởng Nhậm?" Ông ta lẩm bẩm.

Hiệu trưởng Nhậm của Đại học Bắc Kinh nổi tiếng quốc tế, địa vị không thua kém gì Úc Trọng Cảnh. Ông ta xuất thân từ khoa Y, là Quyền Hội trưởng của Hội Y học Trung Quốc.

Bây giờ ông ta lại hòa nhã nói chuyện với Cố Mang như thế, thái độ rất cung kính.

Hoàn toàn khác với thái độ của Tổ chức Y tế đối với Cố Âm.

Tổ chức Y tế chỉ phái một giáo sư không mấy nổi tiếng đến trường trung học Minh Thành để tuyển sinh.

Bên Cố Mang lại là hiệu trưởng của Đại học Bắc Kinh đích thân đến...

Không ai trong số những người trên bàn là người ông ta có thể với tới, nhưng ánh mắt của họ đều xoay quanh Cố Mang.

Dường như tất cả mọi thứ đang phát triển theo hướng mà ông ta không dám tưởng tượng đến.

Sự xuất hiện của hiệu trưởng Nhậm đủ để chứng minh rằng Cố Mang đã bước nửa bước vào giới Bắc Kinh, hơn nữa còn có ảnh hưởng không nhỏ đến toàn bộ Bắc Kinh.

Bắc Kinh chính là nơi mà sau khi bước chân vào quan trường, có nằm mơ ông ta cũng muốn được đến.

Lôi Tiêu không biết bản thân đã trở về phòng của mình như thế nào, vẻ mặt ông ta cứ ngơ ngác.

Những người trên bàn rượu đều chúc mừng ông ta.

"Cố Âm được Tổ chức Y tế nhận, Cố Mang được khoa Y của Đại học Bắc Kinh nhận, sau này Lôi trưởng sẽ thăng tiến vù vù." Có người nâng ly với ông ta.

Lôi Tiêu gượng cười, cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình.

...

Bên kia.

Mãi đến hơn mười giờ, khi ông Đàm phải về nghỉ ngơi, Lục Thượng Cẩm gọi đám người rời đi.

Mọi người đều uống chút rượu, ông Đàm dặn dò bọn họ phải gọi tài xế đến đón.

Lục Thừa Châu gọi điện thoại bảo Lục Nhất và Lục Tam đến lấy quà sinh nhật của Cố Mang, bản thân thì cùng Cố Mang đưa ông Đàm về, Cố Tứ cũng đi theo.

Lâm Chu cũng tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh. Bà ta vừa trò chuyện với hiệu trưởng Nhậm, vừa cùng đi vào thang máy.

Nhóm người đầu tiên đi xuống trước, những người khác thì đợi thang máy lên lại.

Mạnh Kim Dương thấy Cố Mang và Lục Thừa Châu càng ngày càng thân mật, ngại làm phiền bọn họ nên lặng lẽ bảo Khương Thận Viễn đưa cô ấy về trường.

Khương Thận Viễn nhìn mọi người: "Tôi đưa Kim Dương về trường trước, mười một giờ là ký túc xá đóng cửa rồi."

Tần Phóng khó hiểu: "Muộn thế này rồi mà còn về sao? Hay là cậu để cậu ấy ở tạm căn hộ của cậu đi."

Mạnh Kim Dương nghe thấy câu này thì hơi nắm chặt ngón tay, cả người có chút căng thẳng: "Không sao, vẫn còn kịp."

Tần Phóng nhìn biểu cảm không được tự nhiên của nữ sinh, đại khái hiểu ra chuyện gì, hoàn hồn nói: "Đi thang máy của trung tâm thương mại ở bên ngoài sẽ nhanh hơn đấy, cậu đưa cậu ấy đi trước đi."

Còn tưởng rằng bây giờ Mạnh Kim Dương bây giờ đã hồi phục, không ngờ cô ấy vẫn còn bóng ma tâm lý.

Khương Thận Viễn gật đầu: "Các cậu nói với Cố Mang một tiếng."

"Được."

Nhìn Khương Thận Viễn dẫn Mạnh Kim Dương rời đi, mấy người Tần Phóng thu hồi ánh mắt.

Đợi thang máy chuyên dụng của Thiên Hạ Cư đến, những người đứng ở cửa chen chúc đi vào, xuống bãi đậu xe B2.

Cố Mang và Lục Thừa Châu đang đợi ở bãi đậu xe, Cố Tứ đứng bên cạnh bọn họ, đang cầm chơi máy chơi game mà Tần Dao Chi tặng.

Mấy người Hạ Nhất Độ đi về phía Lục Thừa Châu.

Bọn họ đều là những người đàn ông có ngoại hình nổi bật, khí chất tôn quý, những người khác trong bãi đậu xe liên tục nhìn về phía bọn họ.

Quý Hành trầm tính, cũng ít nói, vừa xuống dưới đã chào tạm biệt Cố Mang, rời đi trước.

Tần Duệ nói ngắn gọn hai câu, nhấn chìa khóa xe, hai tiếng bíp vang lên, sau đó gật đầu với mọi người, xoay người dẫn Tần Dao Chi đi về phía đó.

Thịnh Thính cũng rời đi cùng bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.