Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 299: Chương 299




Trước khi lên xe, Tần Dao Chi đột nhiên chạy đến trước mặt Thịnh Thính, không biết nói gì mà Thịnh Thính lấy điện thoại ra, hai người đều cúi đầu bấm điện thoại.

Chắc là đang trao đổi phương thức liên lạc hay gì đó.

Cố Mang lười biếng khoác một tay lên vai Lục Thừa Châu, tư thế đứng tùy ý, nhướng mày nhìn Tần Dao Chi và Thịnh Thính.

Người đàn ông đút một tay vào túi, bên vai đó hơi nghiêng xuống, chiều theo hành động của cô.

Tần Phóng liếc nhìn, chỉ cảm thấy anh Thừa nhà anh ta hết thuốc chữa thật rồi. Ai mà dám khoác vai bá cổ anh Thừa nhà anh ta cơ chứ.

Tam thiếu gia nhà họ Lục - Lục Thừa Châu là người có thân phận trên vạn người.

Anh Thừa nhà anh ta đang muốn nâng Cố Mang lên vị trí trên một vạn lẻ một người đây mà.

Hạ Nhất Độ không có suy nghĩ nhiều như Tần Phóng, thấy mọi người đều đi rồi thì nhìn Lục Thừa Châu: "Anh Thừa, tôi với Tần Phóng về sở 14 trước đây. Chiều mai sẽ đến đón Cố Tứ về Bò Cạp Đỏ."

Lục Thừa Châu ừ một tiếng rồi nhìn Lục Nhất: "Đưa bọn họ đi."

Hai người này đều uống rượu, không thể lái xe.

Lục Nhất cung kính cúi đầu: "Vâng."

Ba người xoay người rời đi.

Ánh mắt những người còn lại đều nhìn Lâm Sương.

Đúng lúc Cố Tứ vừa chơi xong một ván game, cũng ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt: "Chị Lâm, tối nay chị ở đâu?"

Lâm Sương thấy chỉ còn lại một mình cô ta thì duỗi người, xoay người rời đi: "Tôi sẽ đến Thiên Khuyết chơi, mọi người không cần lo cho tôi."

Cố Mang nhướng mày: "Bảo Lục Nhất đưa chị đến đó."

Lâm Sương cười cười, phất tay với cô, rất thoải mái: "Đường đến sở 14 cũng không tiện, chị sẽ ra ngoài bắt xe."

Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang: "Chúng ta cũng về thôi."

Cố Mang lười biếng ừ một tiếng rồi ngáp một cái, giọng nói có chút mệt mỏi: "Buồn ngủ quá."

"Ngủ trên xe đi." Lục Thừa Châu mở cửa xe, Cố Mang cụp mắt xuống, khom lưng chui vào xe.

Cố Tứ cũng leo lên ghế phụ, cầm máy chơi game mà Tần Dao Chi tặng, tay bấm không ngừng.

Lục Tam ngồi vào ghế lái, liếc nhìn Cố Tứ bên cạnh.

Trò chơi mà cậu ta chơi là trò chơi kiểm tra tốc độ tay, đôi tay nhỏ bé đó di chuyển với tốc độ khiến Lục Tam phải kinh ngạc.

Là một người có kỹ thuật máy tính không tệ, Lục Tam cảm thấy Cố Tứ là một nhân tài có thể bồi dưỡng. Lúc nào đó phải đề nghị với cậu chủ thêm môn máy tính vào chương trình học của Cố Tứ mới được.

Vừa nghĩ, vừa đạp chân ga.

Cố Mang vừa lên xe thì lập tức tìm một tư thế thoải mái để nằm, sau đó ngủ thiếp đi.

Lục Thừa Châu lấy một chiếc chăn từ phía sau xe, đắp lên người cô.

Lục Tam lái xe không nhanh, rất ổn định. Mặc dù xe đã được cải tạo, nhưng anh ta cũng sợ làm phiền vị đang ngủ ở phía sau.

Chiếc SUV dừng ở bãi đậu xe của Tỷ Cung, không ai trong xe động đậy.

Cố Tứ cẩn thận quay đầu lại, thấy chị của cậu ta đã nghiêng đầu dựa vào vai củ Lục Thừa Châu: "..."

Hai người này đúng là...

Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ vai Cố Mang, giọng nói ôn hòa, trầm thấp: "Cố Mang, đến nơi rồi."

Nữ sinh gần như mở mắt ngay lập tức. Ánh mắt rất lạnh lùng, một phần buồn ngủ, chín phần còn lại là sự lạnh lẽo thấu xương.

Cô có tính cảnh giác rất cao, giấc ngủ cũng không sâu.

Nhận ra bản thân đang dựa vào người khác, cô mím môi, ngồi thẳng dậy.

Sau đó mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Nhìn thấy khuôn mặt của Lục Thừa Châu, hàng mi dài rũ xuống che đi vẻ lạnh lùng. Cô ngáp một cái, chậm rãi nói: "Ồ, đến nơi rồi."

Ánh mắt Lục Thừa Châu trở nên sâu thẳm thêm một chút. Anh ta gật đầu, ôn hòa nói: "Về nhà rồi ngủ tiếp."

Cố Mang gật đầu, đưa chiếc chăn trên người cho anh ta, đẩy cửa xuống xe, lấy điện thoại nắp gập từ trong túi ra, bên trong có một tài khoản, có mấy tin nhắn chưa đọc.

Cô không thèm nhìn mà thẳng tay xóa ngay.

Quay sang nhìn Cố Tứ, giọng điệu bình thản: "Huấn luyện thế nào rồi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.